Chương 1942:
Tiểu Mạc Tử Tiễn vui vẻ cười “khanh khách”.
Lúc này Liễu Anh Lạc đi đến: “Hai bố con đang chơi gì đấy?”
Mạc Từ Tước ngừng lại, anh nhìn về phía Liễu Anh Lạc cũng vỗ vỗ sau lưng của mình: “Liễu Anh Lạc, qua đây.”
“.” Liễu Anh Lạc mặt nhỏ đỏ lên, chẳng lẽ anh bảo cô cũng đi qua cưỡi đại mã àI Con trai có thể cưỡi, còn cô, quá khó nha.
Mạc Từ Tước đã nhìn thấu ngượng ngùng của cô, nên anh vươn tay nhẹ nhàng kéo cổ tay cô lại, Liễu Anh Lạc trực tiếp ngã ngồi trên lưng anh.
“Ngồi vững nhé.” Mạc Từ Tước dặn dò một tiếng, bắt đầu mang theo hai mẹ con chơi cưỡi đại mã.
Trong lòng Liễu Anh Lạc ngọt ngào, cô biết, mặc kệ tương lai đằng đẫng bao nhiêu năm nữa, cô và Mạc Từ Tước đều sẽ ngọt ngào như thế.
Lúc này có người làm nữ đi đến, các cô thấy đế vương một đời thương giới cao tại thượng thương như thê lại đê cho vợ và con trai mình cưỡi lên lừng, mặt bọn họ đỏ lên, nhanh chóng lui ra ngoài.
Tất cả hạnh phúc đều tiếp tục, bão tố sau yên lặng làm cho tháng năm phá lệ dịu dàng và tĩnh lặng, hết thảy đều trân qUÝ.
Đọc nhiều trên app truyệnhola của nhóm nhé!
Lúc Tiểu Mạc Tử Tiễn ba tuổi, Mạc Từ Tước cùng Liễu Anh Lạc nghênh đón năm thứ mười của bọn họ.
Tối nay là đêm giao thừa, ngày mai sẽ qua năm mới, Mạc Từ Tước đến công ty mở họp xong liền lái xe về nhà.
Chiếc Rolls-Royce dừng trên sân cỏ, Mạc Từ Tước xuông xe, rât xa anh đã nghe được tiếng cười nói vui vẻ.
Anh đứng lặng tại chỗ, ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy Mạc gia đại trạch đèn đuốc sáng trưng, trên hành lang còn treo móc hai ngọn đèn lồng đỏ bừng.
Mạc lão phu nhân không để ý con gái Mạc Nhân Nhân ngăn cản, bà lão leo lên cái thang dán giấy cắt hoa trên cửa sổ, trên sân cỏ tất cả đều là pháo hoa, Liễu Anh Lạc cùng con trai chơi pháo.
Ánh mắt Mạc Từ Tước rơi trên người Liễu Anh Lạc, tối nay cô búi tóc, trên người nhất mặc áo len cao cổ màu đỏ, ngũ quan oánh nhuận khuynh thành chậm rãi sinh ra mị cảm được anh sủng ái, dáng vẻ vợ hiền lúc ở nhà, phá lệ ấm áp.
Mạc Từ Tước nhìn cô, tâm mát đạt tới, sâu trong đáy lòng, đều là cô.
Bôm bôp.
Lúc này pháo hoa nổ vang, Mạc Từ Tước ngẳắng đầu, anh nhìn pháo hoa sáng lạng nổ lớn trên trời, chiếu sáng cả màn đêm.
Một khắc như thế, trước mắt anh dường như lướt qua một đoạn phim, vội vã lướt qua kiếp trước kiếp này.
Anh nhớ ra tồi.
Anh nhớ lại tất cả rồi!
Ánh mắt Mạc Từ Tước lại rơi trên người Liêu Anh Lạc, bây giờ cô câm trong tay một cây pháo nhỏ, cùng châm pháo với con trai, kiếm tìm cô giữa bể người mênh mông, bỗng nhiên ngẳng đầu, cô đã đứng dưới ánh đuốc suy tàn.
Phảng phất thần giao cách cảm, Liễu Anh Lạc phía trước bỗng quay đầu, thấy được anh.
Rồi, cô nắm tay con trai nhỏ chạy vội tới hướng anh, đầu vùi trong ngực anh: “Chồng ơi.”
Cô đang gọi, chồng ơi.
Mạc Từ Tước nhớ tới mình kiếp trước, người mặc áo len màu xám tro, một mình đứng lặng trong phong sương đêm tối, nhìn theo các con rời đi, thân thể ôm cô nhưng ở ngay lúc tình yêu không được vẹn toàn đã qua đời.