Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 966:

 

Lúc này “cạch” một tiếng, phòng tắm cửa bị đẩy ra, một thân thể đồ sộ anh tuần xuất hiện ở trong tầm mắt, Mạc Tuân thực sự đã trở về.

 

Mạc Tuân đã tắm, trên người mặc chiếc áo khoác đen mỏng, anh tuấn hơn rất nhiều, cả người càng thêm kiêu ngạo bức người.

 

Lê Hương ngẳắng đầu, đôi mắt sáng ở trong gương đụng phải cặp mắt thâm thúy kia của Mạc Tuân, anh đang nhìn cô.

 

Lê Hương rũ mi xuống, tránh ánh mắt anh, lúc này Mạc Tuân đã đi tới, vươn cánh tay tráng kiện từ phía sau nắm chặt vòng eo nhỏ, ôm lấy cô.

 

Anh chôn khuôn mặt tuấn tú vào mái tóc dài của cô, ngửi mùi thơm trong veo thiếu nữ trên người cô, lẫm bẩm nói: “Lê Hương, em có đến bệnh viện thăm anh không?”

 

“Không.”

 

“Ha ha” Mạc Tuân từ trong cổ họng bật ra tiếng cười vui thích, anh cưng chiều thấp giọng mắng: “Nhóc lừa đảo, từ lúc nào học được nói dối thế hả, ban nãy Thượng Võ nói lại với anh rồi, em đến bệnh viện thăm anh.”

 

Anh rõ ràng đã biết rồi, còn cố ý hỏi cô.

 

Lúc này Mạc Tuân đưa đặt bàn tay nhỏ mềm mại không xương của cô trong lòng bàn tay mình: “Đi nào Lê Hương, anh dẫn em đến một chỗ.”

 

“Đi đâu?”

 

“Cứ đi rồi em sẽ biết.”

 

Mạc Tuân dẫn Lê Hương tới biệt thự Phong Lâm: “Lê Hương, em nhìn này, căn biệt thự có phải giống với mong muôn của em không?”

 

Lê Hương đứng trong phòng khách nhìn một chút, nơi này mỗi một thiết kế ở đây đều là kiểu đêm đó cô đã vẽ ra giấy, thời gian ngắn như vậy, anh đã biến những thứ cô vẽ thành hiện thực.

 

Lê Hương dời mắt từ đèn treo thủy tin xuống thảm lông dê, lại rơi vào nhà ăn theo kiểu vòng, khắp nơi lộ ra tinh xảo cùng xa hoa, vừa nhìn chính là anh dụng tâm chuẩn bị, mỗi một góc, mỗi một món đồ đều qua tay anh.

 

“Lê Hương, chúng ta lên lầu xem nhé.”

 

Mạc Tuân dắt cô lên lầu, trên lầu là phòng ngủ chính của bọn họ, sát vách là phòng cho cục cưng.

 

Anh vẫn không nghe lời cô, phòng cho con không đặt ở phòng ngủ chính, mà là đặt ở sát vách.

 

“Lê Hương, chúng ta vào phòng con xem nhé.” Mạc Tuân định đẫy cửa ra.

 

Thế nhưng Lê Hương nhanh chóng rút tay mình về, từ chối: “Em không muốn vào.”

 

Phản ứng của cô có hơi quá khích, Mạc Tuân nhìn cô, chậm rãi híp mắt: “Lê Hương, em làm sao vậy, hình như em đặc biệt mâu thuẫn… phòng cho con?”

 

Anh là một người đàn ông rất cảnh giác, hơn nữa hai người gần đây đều thân mật, rất dễ dàng có thai, nét mặt Lê Hương vẫn trấn định, đôi mắt cô thẳng thắn thanh lệ nhìn anh: “Em không muốn vào, Mạc Tuân, chúng ta sẽ không có con, em sẽ không sinh con cho anh.”

 

Mạc Tuân tiến lên, dùng hai bàn tay to đè xuống bờ vai oánh nhuận của cô: “Chúng ta chỉ là tạm thời không sinh con, nhưng tương lai sẽ có, em phải sinh cho anh hai cục cưng.”

 

Lê Hương vươn tay đẩy anh, tràn đầy mâu thuẫn nói: “Tương lai cũng sẽ không có, cho dù có mang thai, em cũng sẽ phá.

 

Vừa dứt lời, ngón tay Mạc Tuân siết lại, dùng sức nắm đầu vai cô, anh mím môi, lộ ra vài phần nghiêm khắc: “Lê Hương, lời như này anh hy vọng sau này em đừng nói nữa, vì em, anh làm cái gì cũng đều nguyện ý, nhưng em không thể giết chết con anh, hiểu chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK