Chương 877:
Toàn bộ biệt thự hiện tại rất tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức không hề có chút thanh âm nào, khiến người ta kìm nén hít thở không thông.
Dạ Vô Ưu nhìn Dương Tiểu Sương, sau đó giơ tay lên, ung dung uống nước trong ly.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Tiểu Sương lạnh lùng, cũng không có tâm tình sóng lớn gì, cô vứt con dao đầy máu trong tay vào thùng rác, sau đó ngồi xổm người xuống bắt đầu xử lý vết máu chảy trên mặt đất.
Cô lau máu rất nghiêm túc rất chuyên chú, không hề bỏ qua một kẽ hở nhỏ nào, rất nhanh mảnh đất kia liền khôi phục vẻ trơn bóng ban đầu.
Dạ Tam bị đâm trúng ngay điểm trọng yếu, hiện tại đưa đến bệnh viện sinh tử chưa rõ, nhưng hai người kia rất bình tĩnh, bình tĩnh như thể ban nãy chưa xảy ra chuyện gì.
Lúc này Dạ Vô Ưu buông ly xuống, đi lên trước, hắn vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng nhắc cằm Dương Tiểu Sương, để cô ngắng đầu đối diện với hắn.
Dương Tiểu Sương nhìn hắn, ánh mắt không hề né tránh.
Cô gái 18 tuổi này người cũng như tên, tính tình lạnh lùng như sương, dường như không biết cười, thắt lưng của cô vẫn thật rất thẳng, vì tuổi còn nhỏ nên lộ vẻ độc lập quật cường.
Hiện tại Dạ Vô Ưu còn từ trong đôi mắt hạnh của cô thấy được ác ý, ban nãy Dạ Tam muốn cưỡng hiếp cô, cô cũng có thể không chút do dự đâm dao vào người hắn.
Dạ Vô Ưu cong đôi môi mỏng: “Kẻ nào phái cô tới? Tôi đoán thử nhé, Lê Hương? Không phải, Lê Hương sẽ chẳng để một cô gái vào chỗ tôi, là… Mạc Tuân?”
Dương Tiểu Sương không nói gì.
“Lẽ nào tôi đoán không đúng, chỗ này tôi vừa lúc cần một người làm nữ, các người biết rõ tên Dạ Tam này háo sắc, cô lại đúng khẩu vị của hắn, nên Mạc Tuân lợi dụng Dạ Tam đưa cô tới, kế tiếp cô sẽ làm như thế nào, làm sao để trộm phương thuốc từ tay tôi được?”
Dương Tiểu Sương nhìn Dạ Vô Ưu, hiện tại Dạ Vô Ưu đang cười, tư thế thưởng thức từ trên cao nhìn xuống, cặp mắt lam kia sâu kín, tản ra vẻ bệnh hoạn.
Hắn đều đoán được tất cả, lúc này lại hứng thú nhìn màn diễn tiếp theo của cô.
Dương Tiểu Sương không biểu tình, cô ấy xoay đầu, thoát khỏi ngón tay đang giữ cằm cô của hắn, sau đó cô đứng dậy, rửa tay mình.
Tắt vòi nước đi, cô xoay người, ở ngay trước mặt hắn bắt đầu cởi quần áo.
Chiếc áo thun đen trên người cô vừa rồi bị Dạ Tam xé, cô giơ tay lên, trực tiếp cởi áo thun đen xuống, lộ ra áo lót màu trắng bên trong.
Cô mặc áo lót cứ thế tiếp tục làm việc, ba dĩa thức ăn một tô canh, cô đặt toàn bộ thức ăn sực hương vui mắt lên bàn, lại bới một chén cơm đặt trên bàn cơm.
Làm xong hết thảy, Dương Tiểu Sương nhìn về phía Dạ Vô Ưu, Dạ Vô Ưu vẫn không hề động, vẫn đứng trong góc phòng mờ tối, một tay đút vào túi quần, thân thể lười biếng tựa trên vách tường, nhưng đôi mắt màu lam kia lại trần trụi lại thẳng thắn rơi vào chiếc áo lót màu trắng trên người cô, sau đó chậm rãi đi xuống, quét qua vùng bụng bằng phẳng của cô và đôi chân thon dài.
Thấy cô nhìn lại, hắn cũng không hề lúng túng, chỉ là đưa mắt rơi lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Tại sao không nói chuyện, nhỏ câm?”
Dương Tiểu Sương vẫn không nói gì, cô xoay người rời đi, trước khi đi cô vươn tay cầm chiếc áo khoác đen mà hắn treo, thân ảnh gầy nhỏ rất nhanh đã biến trong màn đêm bên ngoài.
Dạ Vô Ưu nhướng mày kiếm, thú vị đấy, hắn cầm đũa lên nếm thử đồ ăn cô làm, ấy vậy mà ngon đến lạ.