Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 694:

 

“Lê Đại đương gia, chúc ngài cả nhà hạnh phúc, vạn sự như y.

 

Lê Bang cười toe toét, vội vã bắt chuyện với mọi người: “Mọi người đều là anh em, đến cứ đến, mang quà cáp làm gì, mau vào nhà uống chút trà.”

 

Rất nhanh Lam Yên đã phát hiện không bình thường, bà lặng lẽ kéo ống tay áo của Lê Bang, nhỏ giọng nói: “Lê Bang, vì sao những người này đều mang theo vợ và con gái tới, con trai một thằng cũng không thấy.”

 

Gay rồi?

 

Lê Bang ngắng đầu nhìn lên, trong đám người quả thật không thấy công tử nào, một kẻ cũng không, cái bóng cũng cẳng thấy.

 

Lê Bang nhanh chóng kéo một tân khách đến: “Cậu Tứ, công tử nhà cậu đâu, không phải đã nói hôm nay thọ yến phải dẫn theo công tử nhà cậu tới dự sao?”

 

Tân khách kia cười mïa hai tiếng: “Lê Đại ca, thực sự ngại quá, tối hôm qua con em ăn đau bụng, bây giờ còn nằm trên giường không dậy nỗi.”

 

Lê Bang tặc lưỡi, mặt đầy mất hứng, ông nhìn về phía một…

 

tân khách khác: “Chú Tam, công tử nhà chú đâu?”

 

“Con trai nhà em xui xẻo, ngày hôm nay lúc đầu vốn đi cùng, nhưng vừa ra cửa đã bị xe đụng phải, gãy cả hai chân, bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện đấy kìa.” Tân khách kia bụm mặt mà bắt đầu gào khóc.

 

Lê Bang chắp tay sau lưng, lại nhìn một tân khách khác: “Vậy của nhà anh đâu, sẽ không phải cũng vào bệnh viện đấy chứ!?”

 

“Lê Đại đương gia, nhà tôi… mẹ tôi sáng nay đột nhiên qua đời, con tôi mặc đồ tang đi rồi, mẹ ruột của tôi đó, mẹ sao lại bỏ con lại một mình liền đi trước rồi.” Tân khách lúc này bắt đầu kéo giọng ï ôi khóc lóc.

 

Lê Bang rất không vui, anh nhìn về phía Lam Yên: “phu nhân, đám người này chẳng ai nói thật, anh thấy bọn họ không muốn con trai đến dự!”

 

Lam Yên lòng tràn đầy đang mong đợi ngày này, chờ Lê Hương xem mắt chọn chồng, nào biết ngày hôm nay một công tử cũng không tới.

 

Lam Yên nhìn những tân khách chung quanh, đám tân khách này cứ liếc trộm bà, thấy bà liếc mắt sang đây, đám tân khách này liền chột dạ dời mắt đi, rất sợ bà sẽ mang người xông đến nhà họ cướp con trai ấy.

 

Lam Yên hừ lạnh một tiếng: “Những người này nhất định cũng là nghe nói những lời bậy bạ về Lê Hương bên ngoài, nên mới không dám mang theo con trai tới!”

 

“Phu nhân, vậy hôm nay một công tử cũng không tới, chúng ta nên làm gì bây giờ, nếu là truyền đi, mọi người lại càng chê cười Lê Hương!”

 

Sắc mặt Lam Yên cũng rất ngưng trọng, bà hơi hối hận, cô chớ nên vọng động phát thiệp mừng như vậy ở Đề Đô, cái này toàn bộ Đề Đô nhất định đều đang đợi trò cười của Lê Hương?

 

Lúc này bên tai truyền đến giọng nói thanh lệ: “Bố Lê, mẹ Lam, sao hai người lại đứng đây ạ?”

 

Lê Hương tới.

 

Lam Yên nhanh chóng đi lên trước, miễn cưỡng cười vui nói: “Lê Hương, chúng ta đang tiếp tân khách, người ở đây nhiều lắm, con mau nghỉ ngơi đi.”

 

Lê Hương cái gì cũng không biết, hoàn toàn không biết chuyện xem mắt chọn chồng này, đôi mắt sáng của cô nhìn Lam Yên, tự nhiên phóng khoáng nói: “Mẹ Lam, con không phiền, con ở đây cùng đón khách với bố mẹ nhé.”

 

Giới công tử Đế Đô không tới, thế nhưng thiên kim danh viện tới không ít, hiện tại mọi người tụ chung một chỗ, chê cười Lê Hương: “Anh cậu sao không tới thế?”

 

“Anh tớ nào dám tới chứ, việc Lê Hương bị chơi qua đã truyền khắp toàn bộ Đề Đô rồi, ai nguyện ý đội cặp sừng này chứ, anh cậu nguyện ý đến dự hả?”

 

“Lần này Lê gia thực sự tạo ra màn kịch nực cười nhất thiên hạ, tớ nhìn Lê Hương kia cũng thấy đau lòng giùm ấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK