Chương 1711:
Lúc này cặp mắt yêu kiều của Lâm Thủy Dao cũng rơi vào trên khuôn mặt tuần tú của ông, vài phần ngượng ngùng vài phần ngọt ngào chào ông một tiếng: “Quân Mặc, anh đã về rồi?”
Lệ Quân Mặc nhìn bà mặt cong mày cười, như sáng thể người sáng nay chiến tranh lạnh với ông không phải là bà.
Tính cách người phụ nữ này cứ như vậy, đóng cửa phòng tức giận thế nào cũng được, ở bên ngoài lại tôn trọng ông, làm cho tất cả mọi người đều hâm mộ ông.
Lệ Quân Mặc nhắc chân dài đi vào, đi tới bên cạnh bà, ông một tay đút trong túi quần, thân thể cao lớn cúi xuống, áp sát vào bà: “Biết đánh mạt chược?”
“Vâng ạ, biết một chút.” Lâm Thủy Dao cười híp mắt, có vẻ ranh mãnh.
Lệ Quân Mặc đã hiểu, bà không phải chỉ là biết một chút, chỉ sợ là… lại là trùm bộ môn đánh bạc này rồi!
Ngày hôm nay lão phu nhân thắng nhiều tiền như vậy, nhất định là bà cố ý.
Lệ Quân Mặc gật đầu, cũng không đi, mà là ngồi bên cạnh bà, có ý muốn nhìn bà chơi mạt chược.
Lâm Thủy Dao chỉ không rõ, sao ông lại ngồi ở chỗ này?
Bà còn đang tức giận đó nha, không muốn để ý đến ông đâu.
Đêm qua người đàn ông này… mượn năm ngón tay trong trắng của bà, lúc đầu… lúc đầu mượn một lần thì thôi, ông còn mượn tận hai lần, làm hại tay bà hôm nay vẫn còn đaul Ông là có ý, biết rõ nhiều người còn ở đây như vậy.
Lệ Quân Mặc dĩ nhiên là cố ý, ý tứ rất rõ ràng — nhiều người như vậy, cô phải khách khí với tôi một chút!
Bên cạnh tay Lâm Thủy Dao đặt một giỏ hoa quả tươi mát, Lệ Quân Mặc mắp máy đôi môi mỏng, cũng không có ý gì, liền hỏi bà: “Hôm nay nho rất ngọt nhỉ!?”
Lâm Thủy Dao thông minh đến bực nào, tiếp nhận được ám hiệu của ông, trong lòng bà mắng ông một tiếng, thế nhưng ngón tay ngọc lại bóc một quả nho thật to lên, tự tay lột ra vỏ nho, đút thịt quả tới bên miệng ông: “A, mở: miệng nào.”
Lệ Quân Mặc nhìn bà một cái, sau đó mở miệng, ăn quả nho bà đút tới.
“Ngọt không?” Lâm Thủy Dao hỏi.
Lệ Quân Mặc gật đầu: “Ừm.”
Hai bà lão kia “chao ôi” một tiếng: “Lệ tổng, cậu khoe ân ái cũng phải bận tâm mấy người già chúng tôi ở đây chứ, chúng tôi đã quá già rồi, không thể ăn ngọt được đâu, cậu và Dao Dao đây là muốn ngọt chết chúng tôi mà.”
“Không được không được, hôm nay thua tiền lại ngược cầu, không chơi nữa, chúng tôi đi.”
Hai bà lão kia bỏ lại mạt chượt, đứng dậy rời đi.
Lệ lão phu nhân được thời đắc ý, lúc này nhiệt tình tiễn khách: “Lão Triệu, lão Lý, ngày mai trở lại chơi nhé.”
Đám bà lão đi cả rồi, Lệ Quân Mặc thấy quả nho trong miệng ăn rất ngọt, trước đây ông cũng ăn nho, nhưng không ăn ngọt được như vậy.
“Nho ngon.” Lệ Quân Mặc tiếp tục ám chỉ nói.
Lâm Thủy Dao vươn tay, trực tiếp đưa một mâm nho đến trước mặt ông, bà trừng mắt liếc ông một cái: “Cho anh đầy, ăn đi!”
Lệ Quân Mặc lúc này mới phát hiện người đi rồi, bà cũng không hầu hạ ông nữa.
Lệ Quân Mặc không vui nhíu mày: “Cô…”