Chương 180:
Có Dạ Cần không nhìn cô, chỉ nói như tường thuật lại: “Lê Hương đã một uống một ly one-night-stand, anh không yên tâm, đêm nay em ở lại chỗ anh.”
Có Dạ Cần liếc sang bên cạnh, cạnh hàm tuấn mỹ hơi căng lên: “Mặc kệ anh có tâm tư gì đối với em, thông minh như em thì nên giả câm giả điếc chứ không phải nhiều lần khiêu khích anh, trừ phi em cũng nhớ mãi không quên một đêm kia, muốn ôn lại chuyện cũ.”
“Cút.” Hai mắt Diệp Linh đỏ lên quát một tiếng.
Cố Dạ Cẩn nhếch miệng, không nói gì thêm, bầu không khí giữa hai người liền trở nên ngột ngạt.
“Rốt cuộc anh muốn dẫn em đi đâu, em không muốn về nhà, anh nghe thấy chưa, em không muốn về nhà, em muốn xuống xe.” Diệp Linh nói xong liền đưa tay mở cửa xe.
Cố Dạ Cẩn đã khóa cửa xe lại, xe đang chạy tốc độ cao như vậy, néu cô mở cửa ra thì sẽ rất nguy hiểm, kiên trì không muốn về nhà.
“Em đừng nhúc nhích, không phải về nhà, bây giờ anh ở bên ngoài, ở biệt thự của anh.” Cố Dạ Cần thấp giọng mở miệng.
Diệp Linh lúc này mới bình tĩnh lại, cô biết bây giờ mình có nói gì cũng không có tác dụng, cho nên dứt khoát im lặng.
Lúc này Diệp Linh mới dừng động tác lại, buông hờ mi xuống nhìn người đàn ông ngồi xổm bên dưới chân mình, cả người trở nên yên tĩnh.
Sau khi cởi giày cao gót xong, Cố Dạ Cần vẫn chậm chạp không có hành động tiếp, chỉ nắm lấy đôi chân nhỏ của Diệp Linh.
Nháy mắt khi ngón tay anh chạm vào da chân mình, Diệp Linh giống như bị điện giật hát tay anh ra, tự xỏ dép vào, cười mắng: “Đồ biến thái.”
Cố Dạ Cẩn đứng dậy đi vào phòng khách, cởi áo khoác màu đen trên người vứt xuống ghé salon, ngoái nhìn sang.
Diệp Linh từ từ đi lên lầu.
Cố Dạ Cần ngồi bên dưới, xử lí văn kiện qua điện thoại, trên lầu vọng tới giọng nói ngọt ngào của Diệp Linh: “Anh, em mượn một cái áo sơ mi nhé.”
Có Dạ Cần ngắng đầu lên, Diệp Linh đang đứng ở chỗ lan can khắc hoa cạnh bậc thang, cô vừa mới tắm xong, mái tóc xoăn màu trà ướt sũng xõa bên vai, trên người đang mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh.
Chiếc áo sơ mi nam khoác lên người cô rất rộng, nhưng vẫn lộ ra được những đường cong lồi lõm tinh tế của thiếu nữ, vạt áo vừa vặn trùm qua mông, lộ ra đôi chân dài thon thả, bộ dáng cô mặc sơ mi nam lên người càng thêm dụ hoặc.
Mày kiếm của Cố Dạ Cần khẽ nhăn lại: “Mau thay áo Sơ mi của anh ra rồi quay lại phòng đi, để anh gọi điện bảo thư ký mang quần áo đến.”
Diệp Linh từ trên cao nhìn xuống anh: “Chỉ là một bộ đồ ngủ thôi mà, anh cứ thích bắt bẻ, em không rảnh chơi với anh.”
Có Dạ Cẩn mím môi lại, sau đó sải bước chân lên lầu, túm lấy tay cô kéo vào trong phòng.
Cả nhà vào Group facebook truyen3.one để báo lỗi và comment truyện cần đọc nhé!
Nhóm facebook truyện one