Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2324:

 

Tiêu Thành thiếu sót ở phương diện tình cảm nam nữ cảm tình , bên người lại tiếp xúc ong bướm, anh thừa nhận mình đã mời gọi cô, anh đối với cô… là yêu thích vô cùng, đêm nay lại sinh ra dục niệm.

 

Thế nhưng, anh đã quên cô khác xa đám ong bướm oanh oanh yến yến kia, cô là là cô gái trong sạch, bố là liệt sĩ hi sinh vì nhiệm vụ, mẹ là nữ doanh nhân, cô càng không kém.

 

Vừa rồi dáng vẻ cô bị dọa đến khiếp sợ giống như một chậu nước lạnh đồ ào xuông, Tiêu Thành mình cũng kinh hãi, hơn ba mươi năm anh ngắng đầu giữa đất trời, vậy mà lần đầu tiên lại hồ đồ đến thế.

 

Biết rõ cái gì đều không cho cô được, còn muốn… cô ở lại đêm nay.

 

Anh thực sự là một tên khốn kiếp.

 

Song, cũng chỉ khốn kiếp với một mình cô.

 

Anh cho tới bây giờ chưa từng làm vậy với người phụ nữ khác.

 

E rằng, anh đã lâu lắm rồi chưa chạm vào phụ nữ! Hơn ba mươi tuổi vốn chính là độ tuổi huyết khí phương cương, cuộc sống như đi trên lớp băng mỏng khiến anh trì hoãn chuyện phát tiết, anh cũng bắt đầu… muốn: loại chuyện đó rồi.

 

Tiêu Thành nhắm mắt lại, đầy đầu đều là khuôn mặt nhỏ kia của Tô Tiểu Đườn, đôi mắt hạnh ươn ướt, cánh môi đỏ bừng.

 

Chậm rãi, anh đưa tay xuống phía dưới…

 

Sáng sớm hôm sau.

 

Tiêu Thành năm ở trên giường nghe động tĩnh bên ngoài, tài xế giúp Tô Tiểu Đường chuyển hành lý vào xe, người làm nữ luyến tiếc nói: “Tô tiểu thư, cô nói đi là đi thế à?”

 

Giọng Tô Tiểu Đường truyền đến: “Dì à, mẹ con sẽ tới đón con.”

 

Khi nói chuyện với trường bối giọng cô rất nhẹ nhàng tinh tế, lộ ra vẻ trong veo của cô gái 19 tuổi.

 

Tiêu Thành gối hai tay ra sau ót, nhàm chán nhìn đường văn xa hoa trên đỉnh đầu.

 

“Tiên sinh sao còn chưa rời giường, tiên sinh không biết Tô tiểu thư hôm nay rời đi ư? Đề dì đi gọi tiên sinh.”

 

Người làm nữ muốn tới gọi anh.

 

Meo meo.

 

Con mèo nhỏ kia cũng kêu hai tiếng theo, dường nhưứ bất mãn mãnh liệt với hành vi không đứng dậy tiễn khách của Tiêu Thành – mau đi gọi đi dì! mau mau gọi!

 

Lúc này Tô Tiểu Đường ngăn lại: “Dì à, không cần đâu, con phải đến sân bay gấp rồi, con đi trước nha, bye bye dì.”

 

Tô Tiểu Đường đi.

 

Thính lực Tiêu Thành rất tốt, anh nghe được tiếng bánh xe lăn trên sân cỏ, tài xế mang theo Tô Tiểu Đường đi, đến sân bay rồi.

 

Lân này bên tai triệt đê an tĩnh.

 

Cô đi rồi.

 

Đi thật rồi.

 

Hai mắt Tiêu Thành trống rỗng trong chốc lát, rất nhanh chuông điện thoại liền vang lên, điện thoại tới.

 

Là Tiêu Đình Đình gọi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK