Chương 1204:
“Thực sự không muốn? Vậy không bằng… chúng ta đổi phương thức cảm ơn khác!”
Cái gì mà đổi phương thức cảm ơn khác?
Lê Hương u mê nhìn anh, chỉ thấy Mạc Tuân buông lỏng khuôn mặt nhỏ của cô ra, rồi đặt tay lên thắt lưng, làm bộ sẽ mở ra.
Chờ… Chờ một chút, anh đang làm gì?
Nét ửng đỏ trên khuôn mặt nhỏ của Lê Hương đã lan tràn đến vành tai trắng như tuyết của cô, cô đành thỏa hiệp nói: “Mạc Tuân, anh đừng xằng bậy, tôi kêu…
meo…”
Lê Hương thực sự kêu lên meo một tiếng.
Một tiếng “meo” này đã là rất nhục nhã rồi.
Mạc Tuân sờ sờ đầu nhỏ của cô: “Ngoan.”
*“..” Lê Hương liền đẩy ra anh, lăn một vòng ra bàn trà.
Tiếp xúc được không khí mới mẻ, Lê Hương nhanh chóng đứng lên, nơi đây không thể ở lâu, hơn nữa cô cũng không muốn dây dưa với Mạc Tuân làm, cho nên cô mở cửa, rất nhanh đi ra.
Hành lang, Tình Nhi tiến lên đón: “Công chúa, người vừa rồi đi đâu vậy, tôi còn lo lắng người bị phát hiện.”
Lê Hương chỉnh sửa làn váy một chút: “Không có việc gì, chúng ta trở về đi thôi.”
“Vâng.”
Lê Hương mang theo Tình Nhi chuẩn bị rời khỏi vương cung, nhưng lúc này phía trước đi tới hai người, là Họa phi và Mai phi.
*Ôi, đây không phải là Lan Lâu công chúa sao, Họa phi, em giới thiệu với chị một chút, vị này chính là Lan Lâu công chúa nổi danh đó, tương lai sẽ là Cửu Lăng vương phi.” Mai phi kỳ quái nói.
Lê Hương trực tiếp lơ Mai phi, cô đặt mắt trên người Họa phi, nếu như không tính lần ban nãy, như vậy đây là lần đầu tiên chính thức gặp mặt của cô và Họa phi.
Họa phi rất đẹp, hơn nữa bên hông còn treo một cái chuông nhỏ, chuông thanh thúy dễ nghe, cũng không dùng mị thuật.
“Cô chính là Lan Lâu công chúa?” Họa phi trên dưới quan sát Lê Hương, tràn đầy miệt thị, rất rõ ràng không xem Lê Hương thành đẳng cấp địch thủ của mình: “Mẹ cô Lâm Thủy Dao đâu, cô ta tại sao không có tới?”
Lê Hương duyên dáng yêu kiều, chậm rãi gợi lên môi đỏ mọng: “Mấy ngày sau ở lễ đính hôn của tôi và Cửu Lăng vương, mẹ tôi tự nhiên sẽ tới, chỉ là Họa phi, mẹ tôi giá lâm, bà thực sự đã chuẩn bị xong chưa?”
Nói rồi Lê Hương tiến lên, đi tới Họa phi nhỏ giọng nói bên tai: “Bà sẽ không sợ vinh quang chốn hậu cung của bà mấy năm nay cứ thế biến mắt sao?”
Thượng Quan Đẳng có bao nhiêu mê luyến Lâm Thủy Dao, đó không phải bí mật, ai cũng biết.
Nếu như có một ngày Lâm Thủy Dao giá lâm, nhất định sẽ nguy cơ đến ân sủng của Họa phi.
Sắc mặt cao cao tại thượng của Họa phi lập tức trở nên rất khó coi.
Lúc này bên tai truyền đến tiếng bước chân vững vàng, Mạc Tuân tới.
Đôi mắt thâm thúy của Mạc Tuân đảo trên người Hạ Lê Hương và Họa phi.
“Họa phi, tôi còn có việc, đi trước.” Lê Hương trực tiếp rời khỏi nơi đây.