Chương 1511:
Liễu Chiêu Đệ cứng đò, cái gì?
Diệp quản gia làm việc ở Mạc gia mấy chục năm, vẫn có mấy phần uy nghiêm, ông nhàn nhạt nhìn Liễu Chiêu Đệ: “Chiêu Đệ phu nhân, tiên sinh và phu nhân còn chưa ly hôn, con tiểu tam không biết xấu hồ kia sao nghe như… tự cô đang mắng cô thé.”
Sắc mặt Liễu Chiêu Đệ trắng bệch, chuyện bà ta và Mạc Từ Tước chưa lĩnh giấy kết hôn thú này chính là vết thương trong lòng bà ta, bởi vì không có giấy kết hôn, bà ta danh bắt chính ngôn bắt thuận, nên tiếng “tiểu tam” này sao mà châm chọc, giống như là chính bà ta tự chửi mình.
Mạc Từ Tước còn chưa ly hôn với Liễu Anh Lạc, đến nay Liễu Anh Lạc vẫn là Mạc phu nhân, mà bà ta chẳng qua là một vật thế.
Hiện tại chính chủ đã trở về, vật thế là bà ta sẽ bị một cước đá văng, đánh về nguyên hình.
Liễu Chiêu Đệ có nguy cơ sâu đậm, nhưng bà ta vẫn là một người thông minh, biết hiện tại nếu như mình vỡ lỡ ra, tuyệt đối phải không đến chỗ tốt gì, Mạc Từ Tước còn có khiến bà ta mắt hét sĩ diện!
Mạc Từ Tước là một người đàn ông cực kỳ thâm trầm đáng sợ, theo lý thuyết Liễu Chiêu Đệ tuyệt đối không dám tính kế trên đầu ông, thế nhưng, sau lưng bà ta có cao nhân chỉ điểm!
“Chiêu Đệ phu nhân, cô tự thu xếp ổn thỏa.” Diệp quản gia đóng cổng lớn biệt thự lại.
Liễu Chiêu Đệ tức giận găm ngón tay vào trong lòng bàn tay, đã nhiều năm như vậy, thái độ của Diệp quản gia này đối với bà ta thủy chung không lạnh không nhạt, nhưng ông ta đối với Liễu Anh Lạc hết sức cung kính, nhìn ra ông ta chỉ xem Liễu Anh Lạc là nữ chủ nhân của mình.
Đương nhiên điều này cũng không thể trách Diệp quản gia, ai bảo Mạc Từ Tước đem tất cả yêu thương đều cho Liễu Anh Lạc.
Năm đó Mạc gia xảy ra nhiều chuyện như vậy, Liễu Anh Lạc thủy chung thịnh sủng không suy, trong lòng Mạc lão phu nhân cũng công nhận Liễu Anh Lạc là con dâu.
Liễu Anh Lạc!
Liễu Anh Lạc!
Liễu Chiêu Đệ chưa từng có thống hận một người như vậy, bà ta hận không thể để Liễu Anh Lạc biến mắt trên thế giới này.
Liễu Chiêu Đệ xoay người, trực tiếp lên xe, bà nói với trước mặt tài xế: “Lái xe, đến chỗ Nhân Nhân.”
Bà ta muốn đi tìm Mạc Nhân Nhân rồi.
Năm đó vị cao nhân cùng với bà nội ứng ngoại hợp, bày âm mưu liên hoàn, cái lỗ hổng này chính là từ chỗ Mạc Nhân Nhân mà ra.
Mạc Nhân Nhân tuyệt đối là một quân cờ tốt, hơn nữa rất nghe lời bà ta, hiện tại bà ta phải lợi dụng thật tốt một chút.
Liễu Chiêu Đệ chạy tới chỗ Mạc Nhân Nhân, Mạc Nhân Nhân còn chưa ngủ, sắc mặt tái nhọt, thân thể hơi suy yêu: “Chị dâu, sao chị lại tới đây?”
“Nhân Nhân, vừa rồi chị đi tìm anh em, nhưng anh em chặn chị ngoài cửa, anh ấy đang ở cùng Anh Lạc, Anh Lạc đang qua đêm bên chỗ anh ấy.” Liễu Chiêu Đệ kéo tay Mạc Nhân Nhân, mặt uất ức.
Mạc Nhân Nhân khựng lại, rất nhanh thì hừ lạnh một tiếng: “Chị dâu, cái này còn kỳ lạ sao, anh em vẫn luôn trầm mê trong sắc đẹp của Liễu Anh Lạc, bọn họ xa cách nhiều năm như vậy, hiện tại gặp nhau đương nhiên là củi khô lửa cháy.”
“Nhân Nhân, vậy chúng ta bây giờ nên làm cái gì bây giờ?
Anh Lạc mê hoặc anh em thành như vậy, giống như cho anh ấy uống thuốc mê rồi ấy, chúng ta nhát định phải nghĩ cách ngăn cản bọn họ!” Liễu Chiêu Đệ muốn đẩy Mạc Nhân Nhân lên trước.
Nếu như đổi thành bình thường, Mạc Nhân Nhân đã sớm xông về phía trước rồi, nhưng bây giờ bà im lặng vài giây, sau đó từ trong tay Liễu Chiêu Đệ rút tay mình về.