Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 655:

 

“Đại tiêu thư, lão gia tử ở thư phòng.” Người hầu nữ cung kính đáp.

 

Dạ Minh Châu nhanh chóng lên lầu, đẩy cửa thư phòng ra: “

 

Ông nội.”

 

Dạ lão đang ở giá sách bên tìm sách, thư phòng này rất lớn, bên trong toàn là giá sách, trên giá sách chi chít sách cổ y dược, rất nhiều sách là bản thất lạc rất quý giá.

 

Toàn bộ Đề Đô không ai không biết Dạ gia si mê y học, Dạ lão gia tử làm học viện trưởng viện khoa học, điên cuồng theo đuỏi y thuật.

 

“Ông nội, ông đừng đọc sách nữa, cháu nói cho ông việc này, rất quan trọng đó!” Dạ Minh Châu kéo Dạ lão lại.

 

Dạ lão đang đọc sách ngắng đầu nhìn Dạ Minh Châu, trong cặp mắt đục ngầu của ông tản ra tia sáng sắc bén, nhưng ông rất cưng chiều cô cháu gái này: “Minh Châu, cháu muốn nói gì với nội thế?”

 

“Ông nội, gần đây Đề Đô có một người rất nồi tiếng, cô ta chính là Lê Hương!”

 

Dạ lão ha hả rồi hai tiếng: “Chính là người thi được trọn 750 điểm Lê Hương? Nghe nói, gần đây tên của cô ta như sắm dội bên tai.”

 

Dạ Minh Châu bất mãn hừ hừ vài tiếng, đến cả ông nội cũng nghe đến con nhỏ Lê Hương kia, một trạng nguyên đạt trọn 750 điểm, muốn không biết hơi khó nhïI? “Ông nội, nghe nói ba ngày sau viện khoa học thì sẽ đến Top 5 trường đại học tiền hành tuyển chọn nhân tài ạ?”

 

Dạ lão gật đầu: “Ừ, đến lúc đó đích thân ông sẽ gặp Lê Hương này một lần.”

 

“Ông nội, vậy nói cho ông hay, cháu không thích Lê Hương này!”

 

“Cho nên?”

 

“Cho nên ông nội hiểu rõ trong lòng rồi chứ, nếu như ông nội không giúp cháu, cháu tìm anh cháu, anh cháu hiểu cháu nhát, nhất định sẽ giúp cháu…”

 

Dạ Minh Châu lời còn chưa dứt, Dạ lão gia tử đột nhiên thay đổi sắc mặt, trực tiếp vứt quyển sách trong tay mạnh xuống bàn, khiển trách: “Càn quấy, anh cháu gần đây đang bề quan tu luyện, đã đến đột phá thời khắc mắu chốt nhất, Dạ Minh Châu, ông cảnh cáo cháu, không được đi làm phiền anh trai cháu!”

 

Dạ Minh Châu là hòn ngọc quý được Dạ gia nâng trên tay, được cưng chiều hết mực, nhưng cô ta vẫn rất sợ Dạ lão gia tử, cô ta biết anh trai là tương lai cùng kỳ vọng của toàn bộ Dạ gia, Dạ lão gia tử coi trọng đứa cháu đích tôn này nhất.

 

Trưởng tôn Dạ gia – Dạ Vô Ưu từ nhỏ đã thiên phú dị bẩm, am hiểu nhát… là độc.

 

Dạ Vô Ưu dùng độc, đã đến mức xuất thần nhập hóa.

 

Hiện tại anh ta càng lúc càng đột phá, gió thổi cỏ rạp(*).

 

() Gió thổi cỏ rạp: Lực lượng tràn đến đâu, đều không có gì cản nỗi.

 

“Con biết rồi nội.”

 

Thấy Dạ Minh Châu biết điều, sắc mặt Dạ lão gia tử lúc này mới hòa hoãn một chút: “Minh Châu, ông nội trước đây đã nói với cháu, hơn 20 năm trước Dạ gia thiếu chút nữa đã rơi vào bước đường cùng, năm đó Đề Đô xuất hiện một cô gái cực kỳ thần bí cường đại, không biết từ cô ấy nơi nào đến, một thân y thuật nghịch thiên thông cổ, gần như hủy diệt toàn bộ Dạ gia, sau lại, nghe nói cô ấy đã chết, thế nhưng vẫn không tìm được hậu nhân của cô ấy, mấy năm nay ông nội đặt hết toàn bộ hy vọng lên anh trai cháu, anh trai cháu cũng chưa từng có để ông thất vọng.”

 

“Minh châu, cháu là hòn ngọc quý Dạ gia chúng ta nâng trên tay, ông nội và anh cháu đều thương cháu, cưng chìu cháu, nhưng cháu phải biết rằng Dạ gia có điểm mắu chốt không thể đụng vào, về Lê Hương kia, ông nội nhớ kỹ là được, cô ta không đáng để bận tâm, cháu đã không thích cô ta, ba ngày sau ông nội sẽ không để cô ta xuất hiện trong buổi họp tuyển chọn viện khoa học, như vậy được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK