CHương 1998:
Hiện tại Có Dạ Cần thân cao chân dài đứng lặng trước mặt lão, anh một thân sơ mi trắng quần tây đen, một tay còn đút trong túi quần, thắt lưng đắt tiền buộc quanh vòng hông to lớn của anh, phía dưới cũng là đôi chân dài, vừa lạnh vừa ngầu.
“Có… Cố tổng, sao… sao cậu lại tới đây?” Rớt hai cái răng cửa Sử tổng ngay cả nói chuyện cũng nói không trơn tru nữa rồi.
Trên ngũ quan tuần mỹ của Cố Dạ Cần không có bao nhiêu biểu cảm, anh tiến lên, từng bước một lần đến gần Sử tổng, lạnh lẽo mấp máy đôi môi mỏng: “Diệp Linh đâu?”
Sử tổng không ngừng lui về phía sau, nhưng lão đã lui đến góc tường, nên chỉ đành cuộn chính mình, lão thấy, Có Dạ Cân bây giờ chính là ác ma, muôn căn nuốt kẻ yếu ớt là lão – đừng tới mà, đừng tới mài “Diệp… Diệp Linh ở bên trong tắm… Cố tổng, cậu đừng tức giận, cũng đừng hiểu lầm, tôi và Diệp Linh chưa xảy ra gì cả, là… Là Diệp Linh chủ động câu dẫn tôi! Sử tổng đã hoàn toàn thanh tỉnh, từ lúc Có Dạ Cần đá lão một cước thời lão đã tỉnh rượu rồi, lão biết việc hôm nay này sợ rằng không thể xoay sở tốt được, nên lão trực tiếp đầy trách nhiệm tới trên người Diệp Linh.
Cố Dạ Cần giương mắt, nhìn một chút cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, cô đang ở bên trong, vì bên trong có tiếng nước chảy truyền đến.
Cố Dạ Cần dừng bước trước mặt Sử tông, anh kéo quân tây một chút sau đó quỳ một gối xuống, môi mỏng móc ra một độ cong vừa nghiền ngẫm vừa buồn cười: “Ông mới vừa nói cái gì, ông nói, Diệp Linh Chủ chủ động câu dẫn ông? Chậc chậc, chuyện cười này của ông không hay gì cả, cho ông cơ hội, nói lại một lần nữa.”
“Cố tổng, tôi… tôi không nói bậy mà, thật sự là Diệp Linh Chủ chủ động câu dẫn tôi, anh có thể sai người đi thăm dò.”
“Là Diệp Linh gọi điện thoại cho tôi trước, nói muốn đến phòng tôi, cậu xem cái áo này cũng là Diệp Linh chủ động cởi, cô ta đi vào tắm, cô ta còn nói muốn tắm mình thơm ngát, bảo tôi đợi cô ta.”
Cô Dạ Cân lặng lặng nghe xong, anh im lặng vài giây, tiếng nói đè thấp thám ý cười giá rét, khiến người ta tê cả da đầu: “Vậy ông càng đáng chết hơn rồi.”
Sử tổng trợn to hai mắt: “Cái… Cái gì?”
Cố Dạ Cần nhìn anh, trong ánh mắt từ trên cao lộ ra vài phần dửng dưng, song đuôi mắt anh đã nhiễm ra lệ khí màu đỏ tươi, thể hiện rõ tâm trạng chân thật của anh lúc này, anh như là lẫm bẩm: “Diệp Linh là ai của tao, lẽ nào mày còn không nhìn ra? Cô ấy 18 tuổi đã là của tao, cô ấy là người phụ nữ của tao.”
Sử tổng hít vào một ngụm khí lạnh.
“Mấy năm nay biết tao khổ cực lắm không, tao vừa ân nhân khắc chê ham muốn nuôi cô ấy, còn vừa phải cắt đứt đám hoa đào nát vụn bên người cô, đến tột cùng muốn tao làm như thế nào mới có thể khiến chúng mày mới không nhung nhớ cô ấy?”
Nói rồi Cố Dạ Cần đứng lên, anh băng lãnh vừa đáng thương nhìn Sử tổng: “Mày chớ nên đụng đến cô ấy, kỳ thực, chính tao cũng không biết tao sẽ làm ra chuyện gì.”
Tay chân Sử tổng lạnh băng, cả người như bị đẩy tới vực sâu, mà Có Dạ Cần chính là ma vương đến từ địa ngục: “Cậu… cậu muốn làm cái gì?”
“Có… Cố Dạ Cần, tôi nói cho cậu biết, tôi và ông cậu có giao tình rất tốt, nếu như cậu dám động một sợi tóc của tôi, chuyện này sẽ không đê yên đâu, tôi căn bản cũng không đụng đến Diệp Linh, cậu đừng vì một người phụ nữ mà làm hỏng hòa khí hai nhà, cũng làm hỏng chính cậu!”
Cố Dạ Cần nhìn Sử tổng, nghiêng đầu, cả người hiện ra vài phần cố chấp bệnh hoạn: “Nhưng, mày làm bản đồ của cô ấy, cho nên, thứ đồ xấu xí trên người mày vẫn nên phế đi thì hơn.”
Nói rồi Cố Dạ Cần nhắc chân, chậm rãi dùng sức đạp lên mệnh căn của Sử tổng.
ÁI Sử tổng thê lương kêu thảm, gần như vang vọng khắp tòa khách sạn lớn sáu Sao này.
Thư ký riêng của Cố Dạ Cẩn cũng không trở về công ty, anh ta đã dự cảm có chuyện không tốt xảy ra rồi, trên thế giới này, người duy nhât có thê đê cho chủ tịch mắt khống chế chính là Diệp Linh.
Chủ tịch vào phòng Sử tổng, nên anh ta vẫn canh giữ ở bên ngoài.
Nghe được tiếng kêu thảm thiết thê lương của Sử tổng, thư ký riêng giật mình, dự cảm không lành đã linh nghiệm, anh ta đẩy cửa đi vào.
Cả phòng đầy máu.