Chương 1893:
Diệp Linh: “Cố tổng, anh có phải quản quá rộng rồi không, tôi mặc cái gì có liên quan gì tới anh à, anh là gì của tôi?”
Lê Hương phụ họa – đúng vậy!
Ánh mắt thanh bàn của Có Dạ Cẩn rơi khuôn mặt lớn chừng bàn tay của Diệp Linh: “Cái này quá lộ, Linh Linh, nếu như em không muốn anh tự tay xé bỏ : Ũ cái váy này thì em tôt nhật ngoan ngoãn thay đi. Anh là gì của em, quyết định bởi thái độ của em.”
Nói xong, Cố Dạ Cẩn nhấc đôi chân dài, bỏ đi.
Diệp Linh đã nghe được ý uy hiếp của anh, nếu như cô dám mặc, anh liền xé, làm anh trai hoặc là làm… người đàn ông của cô, anh đều có thể.
“Linh Linh, Cố tổng này quá hà khắc với cậu rồi đó! Đồ lộ một xíu cũng không cho mặc, tính chiếm hữu này thật sự làm người ta sợ mà.” Lê Hương nhỏ giọng lầm bằm.
Diệp Linh thu hồi ánh mắt: “Bỏ đi Lê Hương, anh ta không sợ phiền phức, đừng trêu chọc anh ta, chúng ta đổi bộ khác đi!”
Lê Hương gật đầu: “Tớ cũng biết mà, kiên quyết không thể cho Cố tổng cái cớ và cơ hội xé váy cậu!”
Lần tham gia hôn lễ Cố Dạ Cẩn này không phải tới một mình, mà dẫn theo Trần Viên Viên, anh vẫn không thay đổi phụ nữ.
Có Dạ Cần khí thế hung hăng tìm được Mạc Tuân, mím môi không vui nói: “Mau quản vợ cậu đi! Vợ cậu sắp làm hư Diệp Linh rồi.”
Mạc Tuân cũng không vui, vợ mình, đánh chửi đều có thể, nhưng người khác không thể nói một chữ: “Vợ tớ hiên lành ngoan ngoãn, không có khả năng làm hư người khác, cho dù là làm hư, cũng là Diệp Linh làm hư vợ tớ.”
Cái gì?
Có Dạ Cần không vui liếc Mạc Tuân một cái – có phải cậu muốn đánh nhau không?
Mạc Tuân- tới đi, ai sợ ai?
Giữa hai người đàn ông giương cung bạt kiếm, văng lửa khắp nơi, cũng không chịu nhường một bước, lúc này nhiều giám đốc đã đi tới: “Mạc tổng, tân hôn hạnh phúc nhé.”
Thế cục nhanh chóng ấm áp lên, thế nhưng Mạc Tuân và Cố Dạ Cẩn không ai nhìn nhau – hứ!
“Mạc tổng, cô dâu tương lai của anh đi ra rồi, nhìn kìa, bên cạnh còn có Diệp mỹ nhân, lúc này Diệp Mỹ Nhân là phù dâu đói”
Cố Dạ Cẩn ngắng đầu, anh thấy được Lê Hương và Diệp Linh từ trong phòng đi ra, các cô cũng không đi đến đây, mà là đi qua khúc cua rồi biến mắt, thế nhưng Nam Quán Bắc Linh vẫn bá đạo hấp dẫn mảng lớn ánh mắt.
“Áy, trên mắt cá chân Diệp mỹ nhân đeo cái gì thế kia, hình như là… một cái lắc chân kim cương?”
“Cái lắc chân kim cương này chắc sẽ không phải là kim chủ đại nhân sau lưng Diệp mỹ nhân đưa đấy chứ! Vị kim : chủ đại nhân này thật biệt chơi, đây tuyên bồ với toàn thế giới Diệp mỹ nhân đã là nữ nô* bị giam cầm của anh ta rồi.”
*nô trong nô lệ, nữ nô – nữ nô lệ.
Nơi đàn ông tụ tập vẫn không thiếu mấy đề tài mờ ám, đối tượng được nhắc đến nhiều nhất vẫn là vưu vật Diệp Linh.
Nơi có đàn ông thì đề tài của bọn họ không thiếu Diệp Linh, đây là định luật.
Cố Dạ Cẩn ánh mắt rơi trên cái lắc chân kia của Diệp Linh, đêm đó anh tặng cô, cô liền đeo, cũng không biết là có ý tứ gì?