Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2098:

 

Ôn Lam từ xe lăn ngã xuống, cái trán đụng phải tường, máu túa ra mơ hồ hai mắt bà ta, bà ta cũng tiến vào thời khắc chật vật nhất trong đời.

 

“Mẹ.” Cố Dạ Cần tiến lên, vươn tay ôm lấy Ôn Lam.

 

Ôn Lam hai mắt đỏ thắm nhìn sang Cố Hiền đứng bên, bà ta run rẫy môi, đột nhiên phá lên cười “ha ha ha”, cười cười, lệ trong mắt lại chảy ra, nước mắt không ngừng lao nhanh xuống, bà ta vừa khóc vừa cười còn giống kẻ ngốc.

 

E rằng, bà ta đang cười cuộc đời mình.

 

Rất nhanh, Ôn Lam không thở được, trực tiếp bắt tỉnh.

 

Cục diện có chút hôn loạn, mọi người nghị luận ầm, thủ hạ là nhân viên công tác kinh ngạc thốt lên: “Nhanh chuẩn bị xe, mau đưa phu nhân đến bệnh viện!”

 

Có Dạ Cần ôm mẹ của mình, anh chậm rãi ngắng đầu, cặp con ngươi thanh bần kia liếc đến Có Hiền.

 

Cố Hiền không chút nào quan tâm đến sự sống chết của Ôn Lam, nhưng gã hết sức lưu ý đứa con trai Cố Dạ Cần này, bởi vì vinh hoa phú quý đời này của gã đều phải dựa vào đứa con trai này, hiện tại gã trúng phải ánh mắt Cố Dạ Cần, cặp con ngươi đen kia của Cố Dạ Cần như hai vực sâu nguy hiểm đáng sợ, dường như muốn nuốt chửng lấy gã.

 

“A… A Cân, cái này không thê trách bô được, là mẹ con tự mình đụng vào, còn có… còn có Diệp Linh,” Cố Hiền hết sức tức giận chỉ hướng Diệp Linh: “Đều là ả, đều là ả làm ra những chuyện này, A Cần, Diệp Linh căn bản cũng không muốn gả cho con, ả chỉ chờ cuộc hôn lễ này làm Cố gia chúng ta cửa nát nhà tan.”

 

Nhân viên y tế tới, Cố Dạ Cần giao Ôn Lam hôn mê cho nhân viên y tế, sau đó anh đứng dậy, đi về phía Diệp Linh.

 

Diệp Linh toàn bộ hành trình cũng không có biểu cảm gì, chỉ là thờ ơ lạnh nhạt xem, Ôn Lam là một người phụ nữ vừa đáng thương lại vừa đáng hận, cô không có bắt kỳ đồng cảm nào, cũng sẽ không tha thứ.

 

Cố Dạ Cẩn đi tới trước mặt Diệp Linh, trên ngũ quan tuần mỹ đã dâng lên một tầng sương: “Tài xế Tiểu Trần là người em tìm đến?”

 

Diệp Linh gật đầu: “Đúng vậy, là Sử tổng cho tôi số điện thoại, tôi gọi được, năm đó lúc Cố Hiền đuổi tận giết tuyệt Tiểu Trần, là Sử tổng lén lút giúp một tay.”

 

“Kỳ thực, còn có một nhân chứng, đó chính là má Triệu của Diệp gia chúng tôi, chỉ là tôi mới vừa gặp lại má Triệu, má Triệu đang sống sờ sờ đã bị đụng chết trước mắt tôi.”

 

Cố Dạ Cần khép rồi mở mắt, tiếng nói trầm thấp hỏi: “Còn có chuyện gì em muôn nói với anh không?”

 

“Cũng không có chuyện gì, chính là sau màn bắt dâm năm đó bố mẹ tôi liền xảy ra tai nạn, tôi nghỉ ngờ trận tai nạn kia là người làm, tôi báo án rồi, muốn lật lại bản án lần nữa, trên tay Cố gia các người chạm phải mạng người và máu tươi, tôi muốn toàn bộ các người đều phải trả lại.”

 

Mặt Cố Dạ Cẩn không chút thay đổi, khiến người ta nhìn không thấu anh đến tột cùng suy nghĩ cái gì: “Nói xong?”

 

Diệp Linh nhìn anh, không nói chuyện.

 

“Nói xong chúng ta tiếp tục hôn lễ, tất cả đợi hôn lễ kết thúc rồi lại nói.”

 

Anh còn muôn tiêp tục hôn lê.

 

Toàn trường hít vào một tiếng, khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn Cố Dạ Cẩn, Diệp Linh đã làm như vậy với Cố gia, anh vậy mà vẫn muốn kết hôn, người đã từng chẳng tha thiết gì với hôn nhân vậy mà giờ lại có chấp niệm sâu đậm với hôn nhân như vậy.

 

Cố Dạ Cần vươn bàn tay, năm bàn tay nhỏ của Diệp Linh.

 

Thế nhưng Diệp Linh lui về phía sau hai bước, không để anh đụng tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK