Chương 563:
Phạm Điềm tò mò hỏi: “Lê Hương, cậu muốn dẫn chúng tớ đến đâu vậy, có phải đi luyện múa hay không, chúng ta lần này múa bài gì đây?”
Lê Hương nháy mắt, thần thần bí bí nói: “Đi thì biết.”
Lê Hương dẫn một đám đến một văn phòng thương vụ, đi thang máy đến tầng 18, chị Hoa ra đón: “Hạ tiêu thư, chào cô, Linh Linh còn phải chụp vài shoots hình nữa, để tôi dẫn các cô qua, các cô chờ một chút.”
“Được.” Lê Hương gật đầu.
Lúc này Phạm Điềm nhỏ giọng nói: “Lê Hương, sao tớ cảm giác chị này quen quen, dường như đã gặp qua ở đâu rồi ấy.”
“Đúng vậy, khí chất chị ấy mạnh mẽ thật, nhìn giàu kinh ngiệm, hình như là… người đại diện của đại minh tỉnh nào ấy?”
Hả?
Không biết là ai hít vào một tiếng, cả kinh nói: “Tớ nhớ ra rồi, chị ấy hình như là chị Hoa, là người đại diện của đóa hồng đỏ giới giải trí… Diệp Linh!”
“Diệp Linh?” Mọi người khiếp sợ há to miệng: “Không thể nào, có phải cậu nhớ nhầm không, Lê Hương dẫn chúng ta tìm Diệp Linh?”
“Năm ngoái đội cổ động Lệ Yên Nhiên kia dẫn nhảy bài “Fire”
kia của Diệp Linh, lúc đó còn làm toàn trường kinh diễm luôn ÔN đây.
Tất cả mọi người không tin.
Lúc này chị Hoa dẫn Lê Hương và các cô vào phòng chụp ảnh, các cô rất nhanh đã thấy được bóng người xinh đẹp uyễn chuyển dưới ánh đèn kia.
Thật sự là Diệp Linh.
Hit…
Trời ạl Đám Phạm Điềm dụi dụi mắt, sợ bản thân hoa mắt, nhưng đúng thật là Diệp Linh, các cô tuyệt đối không nhận lầm người.
Diệp Linh ngoại trừ khuôn mặt minh diễm bức người bên ngoài, dáng vẻ kia cũng là rất khó bắt chước, vóc người cô uyễển chuyển mềm mịn như rắn nước, có tỷ lệ vàng chuẩn đến nỗi được đám chuyên gia kén chọn bên ngoài bình luận hai chữ “vựu vật”.
“Tách tách” một tiếng, nhiếp ảnh gia cuối cùng cũng chụp tấm hình kết thúc: “Diệp mỹ nhân, được rồi.”
Nhiếp ảnh gia cũng đánh giá hoàn mỹ, Diệp Linh quá có cảm giác với máy ảnh, mỗi một cái nhăn mày mỗi một tiếng cười đều hút mắt người khác, chụp thế nào cũng thấy đẹp.
Hiện tại ngôi sao được hoan nghênh trong nghề nhất, hợp tác được khen ngợi cao nhất cũng là Diệp Linh, thứ nhất độ phối hợp của cô rất cao, thứ hai cô trời sinh xinh đẹp, hậu kỳ không cần phải tốn nhiều thời gian photoshop, chỉ sửa chút ảnh nền, đương nhiên thành quả rất tự nhiên.
Hai trợ lý nhỏ tiến lên, choàng chiếc áo khoác vàng nhạt áo lên vai Diệp Linh, Lê Hương thân mật khoác lên cánh tay mảnh khảnh của cô: “Linh Linh, cậu cực khổ rồi.”
Diệp Linh giơ tay lên hắt lọn tóc bên quai hàm ra sau vai, sau đó dùng ngón tay chỉ trán Lê Hương: “Nhờ tớ giúp là miệng ngọt như vậy đó hả?”
*Đó là đương nhiên, tớ cái gì cũng không hiểu, chuyện đội cổ động hoàn toàn phải dựa vào Linh Linh rồi.”
“Người đâu, mang đến hết chưa?”
Lê Hương nhanh chóng quay đầu, đưa tay vẫy vẫy đám người Phạm Điềm đứng ở cửa không dám động: “Điềm Điềm, các cậu mau qua đây đi, ngớ ra đó làm gì?”