Chương 313:
Lê Hương nhanh chóng cảm thấy chóng mặt và buồn nôn, cô khó ghÑTƒ đè chặt ngực mình.
Ánh mắt Mạc Tuân vẫn luôn chú ý tới cô, cô không chịu nồi tốc độ nhanh như vậy, lại muôn nôn mủa, anh siết chặt tay lái, cô găng kìm nén cơn thịnh nộ muốn bộc phát trong lồng ngực, từ từ giảm tốc độ.
Rất tệ, Mạc Tuân quay đầu nhìn ra ngoài cửa số, cảm thấy mình hiện tại thật sự rất tệ.
Chiêc Rolls-Royce Phantom đậu bên ngoài tập đoàn Mạc thị, Mạc Tuân ôm Lê Hương lên tận lầu vào văn phòng giám đốc.
Sải bước anh rất rộng, Lê Hương loạng choạng đi phía sau, khi đến văn phòng tông tài, anh trực tiếp mở cửa phòng nghỉ, ném cô vào.
Đây không phải là lần đầu tiện Lê Hương đến đây. Cô ấy có gắng ồn định bản thân, định trần an Mạc Tuân: “Mạc tiên sinh, chúng ta đừng cãi nhau được ‘không, anh cảm thây bây giờ tinh thần anh không ồn định là do hôm qua anh không ,uông thuốc đầy, hôm nay mau mau uống thuốc đi ah Lê Hương đưa cho anh viên thuốc.
Mạc Tuân vươn tay, trực tiếp hất rơi viên thuốc trên thảm: “Ảnh không cần uống thuốc, anh không phải bệnh nhân!”
Lê Hương nhanh chóng ngôi xôm xuông nhặt mây viên thuốc: “Mạc tiên sinh, anh đừng làm loạn nữa, tạm thời uông viên thuốc này đi, nhanh thôi em sẽ nghiên cứu ra thuốc mới, em sẽ chữa khỏi bệnh cho anhl”
Lê Hương định nhặt viên thuôc lên, nhưng Mạc Tuân đã hạ eo, cánh tay răn chắc nhắc lầy _vòng eo mêm mại của cô, trực tiêp ôm cô lên bồn rửa mặt.
Anh giơ tay cởi bỏ áo khoác đen, anh chen vòng eo thon chắc vào giữa hai chân cô, sau đó nhắm mắt cởi quần cô ra.
Đồng tử Lê Hương co rụt lại, nhanh chóng năm lây bàn tay to của anh: “Mạc tiên sinh, anh làm gì vậy?”
Đôi mắt dài hẹp của Mạc Tuân nhuôm màu đỏ rực, đôi môi mỏng cong thành vòng cung khóa chặt khuôn mặt nhỏ nhất cô trong hốc. mắt anh: “Em không thể đưa ra lời giải thích hợp lý, vậy thì anh chỉ đành đích thân chứng thực thử anh đã bị em cắm sừng đên mức nào rôi, các người đã từng ngủ với nhau chưa.”
Lê Hương trọn to hai mắt, bàn tay nhỏ bé giãy dụa đập vào ngực anh giãy dụa: “Mạc Tuân, anh đừng, làm vậy, anh thật sự khiến em rất tồn thương!”
Thân hình cao lớn của Mạc Tuân bất động như tường đồng vách sắt, thấp giọng cười khây: “Tôi thích tồn thương người khác, tôi còn thường xuyên phát bệnh, tính khí tôi cũng không tôt, ở cùng tôi hẳn là em rất mệt nhỏ, bây giờ em gặp được lựa chọn tốt hợp rốt cuộc cũng thầy tôi không xong, không phải nhịn đâu, em ly dị với tôi đi theo thăng khác là được rồi.”
Anh đang nói gì vậy?
Làm sao anh có thể dễ dàng nói ra hai từ “ly hôn” chứ?
Lê Hương vừa mới thử thuốc độc đã cảm thấy khó chịu khắp người, bây giờ cô đã bị anh làm tồn thương sâu sắc, hốc mắt trắng noãn của cô nhanh chóng đỏ lên vì uất ức, cô nhìn anh: “Mạc Tuân, những gì em tâm tâm niệm niệm đều là vì sức khỏe anh, anh thật sự không có tim, nêu anh còn tranh cãi vô lỷ như vậy thì em sẽ không thích anh nữal”
Mấy ngón tay thon dài của Mạc Tuân bá đạo siết chặt đè lấy hai cô tay mảnh khảnh của cô lên đỉnh đầu, giam cô vào ngực mình, khiến cô không thể nhúc nhích: “Không thích thì không thích, em có phải tưởng răng tôi thiêu đi em sẽ không có phụ nữ khác sao? Đàn bà đẹp hơn em, xuất sắc hơn em có nhiều lắm, chỉ cần tôi liếc mắt một cái, mây cô ả sẽ lập tức nhào tới!”
Chiếc mũi nhỏ của Lê Hương đột nhiên đỏ lên, con ngươi sáng ngời nhanh chóng bị bao phủ bởi một tầng hơi nước.
Một tay Mạc Tuân khống chế cô, một tay cởi quần cô ra, hung ác nói:: “Nhưng chuyện tôi với em còn chưa xong đâu, bây giờ em vần là vợ tôi, em dám lừa tôi cùng thằng khác lên giường, xem tôi chỉnh chết các người.”
Lê Hương không khỏi giãy dụa: “Mạc Tuân, đừng chạm vào eml”
“Lê Hương, hiện tại tâm trạng tôi đang rất tệ, cô nên ngoan ngoãn nghe lời một chút, nêu không tôi không biết mình sẽ làm gì, hay là em thật sự không còn trong trăng nữa nên mới giãy dụa thê này?” Trong cặp mắt Mạc Tuân tràn ra một tầng máu đỏ, u tối, cáu kỉnh, khát máu.
Anh thực sự bị bệnh.