Chương 374:
Bức ảnh đó là ở phòng thuốc, là ảnh Lê Hương vươn tay túm góc áo của Mạc Tử Tiễn. Ánh sáng dịu nhẹ chiếu xuống, tạo nên bức tranh của đôi nam nữ tài sắc vẹn toàn, hoàn toàn không có cảm giác bị bắt gian, mà chỉ cảm giác trời sinh một cặp.
Lượt share và bình luận trên Weibo vô cùng nhiều, “Lê Hương thực sự quá đỉnh!”
“Viện sĩ Đề Đô Mạc Tử Tiễn vậy mà lại dừng chân tại Hải Thành, cuộc giải phẫu oanh động hai năm trước vậy mà là Lê Hương và Mạc viện sĩ liên thủ, đây gọi là duyên phận.”
“Mặc dù Lê Hương đã là Mạc phu nhân, nhưng tôi sao lại cảm thấy… đôi nam tài nữ sắc này đẹp đôi thế nhỉ?”
“Tôi ship(*) trước đãi”
*Ship/ chèo thuyền: Từ ngữ dành cho fan, ghép đôi những thần tượng mình yêu thích, ủng hộ họ yêu đương.
Mạc Tuân đặt điện thoại xuống, trên khuôn mặt tuần tú không có một tia cảm xúc nào, nhưng ai cũng có thể cảm giác được vị giám đốc này của mình không vui, bởi vì lông mày anh tràn ra mấy phần khí lạnh, khiến cho da đầu ai nấy đều tê dại.
Tất cả mọi người sợ tới mức không dám thở mạnh, sợ lửa giận vị giám đốc này dẫn đến mình.
Cuối cùng thì cuộc họp cũng kết thúc, mọi người thầm thở phào nhẹ nhõm, giữa cuộc họp, vị giám đốc đại nhân này ngoài việc ngoài khẽ nhịp ngón tay rõ khớp xương lên bàn, cởi một chiếc cúc áo sơ mi cũng không làm gì khác, cuộc họp diễn ra suôn sẻ, cũng đến giờ tan làm.
Mạc Tuân lúc này mới đứng lên, lạnh lùng nói: “Nghỉ ngơi chút đi, mười phút nữa đến văn phòng của tôi họp tài chính.”
Nói xong, Mạc Tuân nện từng bước vững vàng rời đi.
Tất cả mọi người: “…”
Xong rồi, tối nay phải tăng cal Mọi người đều than khóc, họ biết là mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như vậy, lúc giám đốc đại nhân tâm tình không tốt, anh ấy sẽ trở thành một kẻ tham công tiếc việc, ngược đãi bọn họI “Thư ký Nghiêm, hôm nay giám đốc bị gì vậy? Nhìn có vẻ tâm trạng không tốt.”
“Thư ký Nghiêm, là ai đã đắc tội giám đốc thế, người này cũng to gan quá đó, dám nhỏ lông cọp.”
Có người lén túm lấy thư ký riêng Nghiêm Kiên của Mạc Tuân, nhỏ giọng hỏi.
Nghiêm Kiên vô cùng chuyên nghiệp, lắc đầu nói: “Đây là chuyện riêng của giám đốc, tôi không rõ lắm, mọi người chuẩn bị chút đi, làm việc chăm chỉ, tranh thủ tối nay về sớm chút, nếu là sai gì thì đêm nay coi như bỏ, ở lại đây làm suốt đêm đấy.”
Nghiêm Kiên ẳn ý là hiện tại giám đốc đang rất tức giận, mọi người tự cầu phúc cho mình đi.
Mọi người: “…”
Trong văn phòng giám đốc, Nghiêm Kiên cầm một tách cà phê bước vào, cung kính nói: “Giám đốc, cà phê của anh đây.”
Dáng người thon dài của Mạc Tuân đứng lặng bên khung cửa sổ sát đất, anh cởi áo khoác âu màu đen ra, hiện tại trên người mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, là cách phối đồ cổ điển của nam thần. Dáng người anh trời sinh hệt như chiếc móc áo, mang thứ gì lên cũng vô cùng đẹp trai, ánh đèn neon thành thị bên ngoài soi vào ánh lên gương mặt tuấn tú ấy, toát ra hơi thở đàn ông trưởng thành.
Mạc Tuân đút một tay vào trong túi quần, một tay cầm điện thoại, mí mắt tuần tú rũ xuống, chăm chú nhìn xuống điện thoại, nhếch môi mỏng nói: “Để đó trước đi.”
Nghiêm Kiên đặt cà phê lên bàn, ngập ngừng nói: “Giám đốc, nếu anh muốn gọi điện thoại cho phu nhân thì gọi đi, hiện tại đã khuya rồi, phu nhân chắc cũng về nhà rồi.”
Nghiêm Kiên thấy giám đốc nhà mình mở WeChat, tìm tới tìm lui, nhưng mãi vẫn không gửi được một chữ, WeChat của giám đốc chỉ có một mình phu nhân.
Trong cuộc họp vừa rồi, giám đốc vẫn đang quét Weibo, Nghiêm Kiên đã theo bên người đàn ông này sáu năm rồi, giám đốc trước kia chưa từng đụng vào những thứ này lại chậm rãi đụng tới, sử dụng WeChat, lướt Weibo, vào phòng Iivestream gửi quà… Anh ta cũng cảm giác được giám đốc là vì phu nhân mà thay đồi.