Chương 294:
Lê Nghiên Nghiên không ngờ lại gặp Lê Hương ở nơi này, làm sao cô ta có đủ tư cách dự bữa tiệc này chứ? Cô ta có thư mời ư?
Lê Nghiên Nghiên bước nhanh ra ngoài: “Lê Hương, sao cô lại ở đầy?”
Lê Hương mặc chiếc váy dài màu nude, dáng người thanh mảnh lả lướt. Hôm nay, cô tùy ý xõa tóc, vài Sợi tóc mêm mượt như nhung buông thống trên chiếc cổ đẹp tựa thiên nga, làn da như tuyết trắng, đôi mắt trong vắt hệt như viên minh châu, lay động lòng người.
Lê Hương nhìn Lê Nghiên Nghiên cong lên môi đỏ mọng: “Lê Nghiên Nghiên, tôi tới đây khiên cô rất bát ngờ sao?”
“Lê Hương, cô có biết đây là đâu không? Đây là bữa tối do hiệu trưởng Thánh Lê viện tổ chức, cô từng nghe nói qua Thánh Lê viện rồi mà, là cung điện huyền thoại ngành y, cũng chính là trường cũ của tôi. Tất nhiên, người mới tốt nghiệp cấp 3 như cô chỉ có thể ngửa đâu nhìn lên, cô sao dám đến nơi này chứ, tự rước nhục cho mình hả?”
Nhìn thây dáng vẻ tự hào của Lê Nghiên Nghiên, Lê Hương cười: “Câu tự rước nhục này cô nên giữ cho mình đi, tôi tới đây đương nhiên là có người mời tôi.”
Lê Nghiên Nghiên cười khẩy một tiếng: “Lê Hương, những người ở đây đều là giáo sư có tiếng trong y khoa, họ mời cô làm gì, cho dù cô có muốn nói dối thì cũng phải nói cho đáng tin.”
Lúc này, người phục vụ bên cửa cũng nói: “Vị tiểu thư này, người vào cổng phải trình thiệp mời, xin hỏi cô có thư mời không?”
Lê Hương lắc đầu: “Tôi không có.”
“Xin lỗi, vậy thì cô không thể vào được.”
Lê Nghiên Nghiên cười giễu cọt nói: “Lê Hương, cô mau đi đi, nêu không đi tôi sẽ bảo nhân viên bảo vệ đuôi cô GÌiU “Lê Nghiên Nghiên, tôi nói thật mà cô cũng chăng tin, dù tôi không có thư mời, nhưng đúng là có người mời tôi đến, người này chính là… hiệu trưởng Thánh Lê viện.”
Cái gì?
Toàn thân Lê Nghiên Nghiên đông cứng lại, vẻ lạnh: lùng và kiêu ngạo của Mạc Nhân Nhân lúc nãy nhanh chóng hiện lên trong tâm trí cô ta, chẳng có nhẽ mà bà lại mời một phế tài như Lê Hương đến chứ?
“Lê Hương, cô tưởng tôi là đứa trẻ 3 tuổi sao, lời nói dối vụng về như vậy mà bảo tôi tin? Bảo vệ, mau đuổi người phụ nữ này ra ngoài!”
Lê Nghiên Nghiên vừa kêu một tiếng, lập tức có hai nhân viên bảo vệ đi tới: “Tiểu thư, xin hỏi ở đây đã xảy ra chuyện gi?”
Lê Nghiên Nghiên chỉ vào Lê Hương: “Người phụ nữ này không có thư mời mà muôn vào sảnh tiệc, còn nói dối là hiệu trưởng, mời cô ta tới.
Tôi nghĩ cô ta chỉ muôn gây chuyện, các anh mau đuổi cô ta ra ngoài đi!”
Lê Nghiên Nghiên không muốn nhìn thây Lê Hương ở đây, Lê Hương không đủ tư cách để tham gia vào bữa tiệc kiều này, hơn nữa Lê Hương vẫn mặc một chiếc váy đẹp như vậy. Chiếc váy màu nụde sáng này dường như được thiết kế cho nhân vật chính vậy, cô ta không muốn Lê Hương thu hút bất kỳ ánh mắt nào cả.
Hai nhân viên bảo vệ nhanh chóng đi tới trước mặt Lê Hương: “Vị tiêu thư này, nơi này không thể quây nhiễu gây sự, xin cô rời đi ngay lập.
tức, nêu không chúng tôi sẽ đuồi cô ra ngoài!”
Tháy Lê Hương lâm vào cảnh chật vật, lòng Lê Nghiên Nghiên tràn đày vui sướng, cô ta sung sướng nâng giọng: “Lê Hương, mau đi đi!”
Vừa mới dứt lời, một giọng nói nghiêm khắc đột nhiên truyền đến: “Các người âm ï cái gì ở đây?”
Lê Nghiên Nghiên nhìn lại, hiệu trưởng Mạc Nhân Nhân đến rồi!
Sau lựng Mạc Nhân Nhân còn có giáo sư Tiên.