Chương 1871:
Ánh mắt Lê Hương rơi ánh mắt Mạc Tuân, không dời được nửa phần, cô muốn vọt vào, ôm chặt lấy anh, không tách biệt nữa.
Thế nhưng, cô không dám.
Cô không biết thân thể anh có thể tiếp nhận được một cái ôm dùng sức của cô hay không.
Cô cũng biết, anh không muốn để cho cô nhìn thấy dáng vẻ của anh bây giờ.
5 A Trên mặt Cô Dạ Cân đây vẻ tức giận, anh vươn ngón tay thon dài chỉ chỉ Mạc Tuân trên giường: “Cậu nói xem cậu, bản thân mình chỉ còn một hơi tàn, còn ra ngoài dày vò mình, cậu không muốn sống nữa đúng không!”
Cơn giận của Cố Dạ Cần không rõ, ẩn nhẫn nhịn xuống lửa giận trong lồng ngực.
Mặt Mạc Tuân cũng không có biểu tình gì, chỉ là nhàn nhạt kéo khóe môi tái nhợt: “Cố Dạ Cần, sao tớ lại cảm giác cậu cứ như… chưa thỏa mãn dục vọng thế nhỉ?”
…” Anh biểu hiện rõ đến vậy à?
5 Ề Ẹ Cô Dạ Cân hừ một tiêng: “Cậu biệt là tốt rồi! Cậu mà còn vậy thêm máy lần nữa, tớ liền bị cậu hù đến liệt dương!”
“Được rồi, không cho cậu chút mặt mũi, cậu liền vứt cả thể diện, có bản lĩnh đi tìm Diệp Linh phát hỏa đi, chứ đừng phát hỏa với anh em.”
Hai người đàn ông đấu khẩu như thé, trong phòng ngược lại an tĩnh.
Lúc này Mạc Tuân quay đầu, anh thấy được Lê Hương đứng ở ngoài cửa.
Bốn mắt nhìn nhau, Lê Hương cứng đờ.
3 5 Cô còn chưa kịp thu hôi lệ trong mát, cứ như vậy sỉ ngốc nhìn anh.
Anh thấy cô rồi.
Mạc Tuân tuy cơ thể không tốt, nhưng cái trong tròng mắt thâm thúy kia vẫn như cũ có hai cơn xoáy, như thể có thể nuốt chửng linh hồn người khác.
Khí tràng của anh không một chút suy giảm.
Lúc này Cố Dạ Gần quay đầu, con ngươi thanh bần cũng rơi trên mặt Lê Hương, anh mím môi một cái, trầm giọng nói: “Này.”
Có Dạ Cần đang gọi ai?
S Lê Hương nâng đâu nhỏ lên, nhìn Có Dạ Cần.
Cố Dạ Cẩn đang nhìn cô: “Gọi cô đó!
Cút nhanh lên!”
Cút.
Cố Dạ Cần bảo cô cút.
Lê Hương nổi giận, cô vốn ghét Cố Dạ Cần, hiện tại anh còn cả vú lấp miệng em bảo cô cút.
Lê Hương vẫn không nói gì, bên tai liền truyền đến tiếng nói âm u không vui của Mạc Tuân: “Chú ý thái độ của – cậu đi, cậu hù cô ây!”
Cố Dạ Cần xì khẽ một tiếng: “Tớ thấy cô ta liền phiền.”
Mạc Tuân câu môi: “Tớ bây giờ thấy cậu cũng phiền, cậu cút trước đi.”