Chương 628:
Trên đời này đã không còn con người mang tên Liễu Anh Lạc nữa.
Chủ nhân tửu trang tư nhân này tuy là mỗi lần đều nhặt được một chút mỹ nữ cao cấp, thế nhưng bọn họ thực sự không hài lòng lắm, tuy là giải thèm còn được, nhưng mỹ nhân tuyệt sắc chân chính trong lòng bọn họ phải là cỡ như Liễu Anh Lạc năm đó.
Chỉ tiếc, mỹ nhân như vậy trăm năm chắc chỉ có một vị.
Sùng Văn thấy đám đàn ông này đều đang nghị luận mẹ ruột thiếu chủ nhà mình, anh ta thấp giọng: “Thiếu chủ, anh có muốn tôi khiến đám người này câm miệng không?”
Khuôn mặt tuấn tú Mạc Tuân ẩn sau lớp mặt nạ kia cũng không có biểu cảm gì, nhưng cả người tỏa ra sương lạnh, anh cũng không thích người khác bàn tán về mẹ anh, một lúc sau, anh đạm mạc nói: “Cứ đứng xem.”
“Vâng.” Sùng văn yên lặng lui sang một bên.
Lúc này chủ nhân tửu trang khoác tay áo, vẻ mặt tự tin nói: “Các vị, bình tĩnh chớ nóng vội, tôi và các vị giống nhau, năm đó cũng có diễm hạnh gặp được con gái Liễu gia, còn đích thân vẽ cô ấy một bức họa, luôn cất giữ như bảo vật vậy, mỹ nhân hôm nay đến tột cùng có phải tuyệt sắc không, các vị xem thì biết.”
Chủ nhân thần bí vỗ tay một cái, đèn tiệc rượu “tạch” một tiếng tắt hết toàn bộ, ở vũ đài chính giữa sáng lên vô số đèn thủy tinh, sau đó một chiếc quan tài thủy tinh chậm rãi nâng lên, vọt vào tầm mắt mọi người.
Mọi người toàn bộ đều nín thở chờ mong, vô số con mắt đều nhìn chằm chằm trên quan tài kính.
Lúc này quan tài kính mở ra, cô gái bên trong xộc vào mắt.
Mọi người rối rít hít lấy hít để, gần như ngay ánh mắt đầu tiên đã bị cô gái này hút mắt hồn, quên cả hít thở.
Lê Hương an tĩnh nằm trên đó, mái tóc đen thanh thuần xõa tung, hàng chân mày lá liễu cong cong, hàng mi dài như lông vũ, cánh mũi thanh tú như thanh ngọc, miệng nhỏ đỏ bừng, ngũ quan xinh đẹp kia gom góp trên huôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay kia, tựa quỷ phủ thiên công, khiến người ta kinh tâm động phách.
Trên người cô mặc chiếc váy lụa mỏng manh, bắp thịt trắng như bò sữa, cơ thể mềm mại như không xương, khí chất càng như viên minh châu, tản ra ánh sáng rực rỡ, cô vừa lên vũ đài, vạn vật thế gian đều như ảm đạm phai mờ.
Tất cả mọi người nhìn đến ngây người, nhìn đến ngây dại, đẹp quá.
Cặp mắt thâm thúy Mạc Tuân rơi vào trên người Lê Hương, đáy mắt cũng lóe lên tia kinh diễm nhàn nhạt, anh đột nhiên hiểu vì sao đã biết mình sao lại trở nên khác thường, lại bị cô quyến rũ, anh chính là một người trần mắt tục, thích con gái xinh đẹp, hơn nữa còn là càng xinh đẹp càng tốt.
Từ Thiếu Nam lội qua đoàn người đi lên trước, anh ta khiếp sợ nhìn Lê Hương lúc này, mẹ nó, đây là con nhỏ xấu kia hả?
Lúc ở Hải Thành, Lê Hương mang mạng che mặt, hiện tại cô tháo mạng che mặt xuống lộ ra ngũ quan, khí chất cả người ở sau khi sống lại càng thêm tiên khí động người, Từ Thiếu Nam trong chốc lát cũng không dám nhận cô.
Chủ nhân tửu trang thấy được Lê Hương liền giật mình, không đúng, đây không phải là mỹ nhân trước kia!
Mỹ nhân trước kia minh diễm động nhân, như một đóa hồng đỏ kiều diễm ướt át, mời người đến hái, mà mỹ nhân lúc này lại tiên khí tỏa sáng, giống như một tiểu tiên nữ, làm người ta thất hồn phách lạc.
Hai vẻ đẹp khác nhau, đều đẹp đến mức tận cùng.
Chủ nhân tửu trang không hiểu chuyện gì xảy ra, bất quá nhìn vẻ mặt sợ ngây người của mọi người ông ta hết sức thoả mãn, lầm thì cho lầm luôn: “Các vị khách quý, mỹ nhân này các vị cũng được chiêm ngưỡng rồi đấy, đến cùng có đúng là tuyệt sắc không?”
Mọi người chậm rãi hoàn hồn, bọn họ đều máu nào sục sôi, “Có, mỹ nhân này có thể xứng với hai chữ tuyệt sắc!”