Chương 1941:
Trước kia là anh.
Bây giờ là anh.
Tràn đầy đều là anh.
Mạc Từ Tước vươn tay, nâng khuôn mặt nhỏ treo đầy nước mắt nanh ở lòng bàn tay của mình, sau đó anh nhắm mắt, ôn nhu lại đau lòng hôn lên giọt lệ cô.
“Liêu Anh Lạc, anh tin, thê nhưng rât xin lỗi, anh không nhớ được gì hết, anh không có trí nhớ của kiếp trước, anh không biết câu chuyện tình yêu của em và… anh ta đã xảy ra như thế nào.”
Liễu Anh Lạc dừng khóc, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh: “Không sao đâu, A Tước, em có thời gian cả đời có thể kể hết chuyện kiếp trước cho anh nghe.”
Đêm đó, Liễu Anh Lạc cảm thấy đau bụng, Mạc Từ Tước khẩn cấp đưa cô đi bệnh viện, thuận lợi sinh con.
Là một đứa bé trai.
Đó là lúc hừng đông tảng sáng, Liêu Anh Lạc sức cùng lực kiệt nằm ở trên giường, đêm tối phía ngoài đột nhiên chiếu đến tia sáng đầu tiên, cả thế giới đã bừng sáng.
Bác sĩ ôm lấy bé con: “Chúc mừng Mạc thiếu phu nhân, là một tiểu thiếu gia, hai kí sáu lạng, mẹ tròn con vuông.”
Mạc Từ Tước nhận lấy con trai, đặt ở bên người Liễu Anh Lạc: “Liễu Anh Lạc, chúng ta có con trai.”
Liễu Anh Lạc cởi chiếc chăn màu vàng lông ngỗng, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.
Đứa con trai này ngũ quan rất giống cô, từ vóc dáng nho nhỏ có thê nhìn thây sau này anh trưởng thành sẽ trong trẻo lạnh lùng mà phong hoa thế nào.
Mạc Tử Tiễn.
Liễu Anh Lạc biết, Tử Tiễn của cô đã trở về.
Đứa con trai này, là nỗi đau lớn nhất của cô kiếp trước, kiếp này, cậu đã lần nữa ởi tới bên cạnh cô.
Viền mắt Liễu Anh Lạc phiếm hồng hôn lên cái trán của Tiểu Mạc Tử Tiễn.
Liễu Anh Lạc giảm thiểu rất nhiều thời gian ra ngoài làm việc, tự tay nuôi lớn Tiểu Mạc Tử Tiến.
Tính cách Tiêu Mạc Tử Tiên rât an tĩnh, nhưng cậu rất yêu mẹ, mỗi khi mẹ tới, cậu đều không kịp chờ đợi dựng thẳng lên cánh tay nhỏ bé, a a ô ô nói không ngừng với mẹ.
Tiểu Mạc Tử Tiễn tập đi, lúc bắt đầu đi xiêu xiêu vẹo vẹo, lảo đảo, không cẩn thận sẽ ngã nhào, lòng bàn tay nhỏ đều đỏ ửng.
Lúc này Mạc Từ Tước cao lớn đã đi tới, một tay bế Tiểu Mạc Tử Tiễn lên, đau lòng không gì sánh được thổi thổi lòng bàn tay của cậu: “Tử Tiễn, đau không con?”
Tiểu Mạc Tử Tiễn nhìn bố mình, mở miệng nói từ đầu tiên: “Bố… bố.
Từ đâu tiên của Tiêu Mạc Tử Tiên nói ra chính là “bế”.
Mạc Từ Tước rất vui vẻ: “Tử Tiễn, con có muốn chơi cưỡi đại mã không nào?”
Tiểu Mạc Tử Tiễn, hì hì cười.
Mạc Từ Tước cúi xuống thân hình cao lớn, vỗ vỗ lưng mình: “Tiểu Mạc Tử Tiễn, nào, cỡi lên đi con.”
Tiểu Mạc Tử Tiễn chân tay nhỏ bé leo lên, bò đến trên lưng bằng phẳng có lực của cô, về sau, người bố này bối sẽ bảo vệ anh một đường trưởng thành, cho anh toàn bộ tình thương của bố.
“Ngồi xong rồi.” Mạc Từ Tước bắt đầu bò dưới đât, đê Tiêu Mạc Tử Tiên cưỡi đại mã.