Chương 626:
Cô thật đúng là giảo hoạt như chú hồ ly nhỏ, Mạc Tuân nhếch môi mỏng thành đường cung nhàn nhạt.
Từ Thiếu Nam đứng bên cũng nhìn thấy màn này, thú vị đấy, con nhỏ xấu xí này chưa từng khiến anh ta thất vọng, anh ta có cảm giác, con nhỏ xấu này tới, toàn bộ Đề Đô đều sắp náo nhiệt lên rồi.
Lê Hương lên lầu, chợt thấy được hai người hầu gái từ trong phòng đi ra: “Mỹ nhân này thật sự xinh đẹp quá, tôi từ trước tới nay chưa từng gặp qua cô gái nào xinh đẹp như vậy.”
“Nhanh đi, đừng tám nữa, sắp đến lúc đấu giá rồi, mỹ nhân kia phải bị bắt đi đấu giá, chúng ta lẹ tay lẹ chân một chút, tránh cho bị mắng đấy.”
Hai người hầu gái vừa nói chuyện vừa rời đi.
Lê Hương nhanh chóng đẩy cửa phòng ra, cô tìm được Diệp Linh rồi.
Diệp Linh đang nằm trên giường, vẫn còn đang hôn mê, ban nãy người hầu gái đã thay cho cô chiếc váy lụa mỏng tanh, mái tóc tựa rong biển xõa tán loạn, Diệp Linh môi hồng răng trắng, sáng đẹp đến động lòng người y hệt như mỹ nhân đang say ngủ.
Lê Hương nhanh chóng lấy ra châm bạc, đâm Diệp Linh một cái.
Hàng mi tựa lông vũ của Diệp Linh khẽ run lên, cô đã tỉnh.
“Lê Hương, sao cậu lại ở đây? Chúng ta bây giờ đang ở đâu?” Diệp Linh cảm thấy đau đầu, toàn thân mềm nhữn vô lực.
Lê Hương đưa tay đỡ Diệp Linh lên: “Linh Linh, chúng ta bây giờ đang ở trong tiệc rượu tư nhân, có người bắt cậu qua đây, chuẩn bị bán đấu giá.”
“Cái gì?” Diệp Linh đầu óc mơ hồ: “Ai làm, mục đích là gì?”
“Linh Linh, chuyện này nói rất dài dòng, sau này rồi bàn, cậu mau chóng chạy đi.” Lê Hương đầy Diệp Linh ra ngoài.
Diệp Linh kéo tay nhỏ bé của cô: “Lê Hương, cậu không đi theo tớ hả?”
“Trước tiên tớ không đi, thay cậu bán đấu giá.”
“Không được!” Diệp Linh lúc này từ chối: “Tớ ở lại với cậu!”
“Linh Linh, chuyện này là nhắm về tớ, hiểu ý tớ không, cậu chạy trước ra ngoài, mấy buổi này đấu giá hội một khi đã bắt đầu, ánh mắt mọi người liền bị hấp dẫn, đây là thời cơ tốt nhất để cậu chạy ra ngoài, trước khi tới tớ đã thông báo bố Hạ và mẹ Lam rồi, bọn họ đang ở bên ngoài tiệc rượu đón cậu. Linh Linh, tớ tự có tính toán, cậu đừng ở lại vướng chân tớ, mau đi nhanh đi!”
Lê Hương đã thông báo cho Lê Bang và Lam Yên, nhưng cô cũng không kể hết từ đầu đến đuôi mọi chuyện cho bọn họ biết, Lê gia là người trong giang hò, tính tình vô cùng táo bạo, một khi nói cho bọn họ biết, bọn họ sẽ mang theo dao xông vào Mạc gia vào tiệc rượu tư nhân này mát.
Giới quyền quý Đề Đô tập hợp, dù cho là Mạc gia hay là người có tiền tụ tập ở tiệc rượu này, đều là rút dây động rừng, Lê Hương cũng không muốn để Lê gia liên luy, bọn họ không có nghĩa vụ vì cô mà bán mạng, đây là quy tắc làm người của cô.
Cô hiện tại chỉ cần đồng đội nghe lời!
Diệp Linh đã quen Lê Hương nhiều năm như vậy, đương nhiên là người hiểu cô nhất, cô nhanh chóng quyết định gật đầu: “Được, Lê Hương, tớ đi, cậu phải cẩn thận đấy!”
Diệp Linh thay bộ váy lụa mỏng trên người thành trang phục hầu gái, đeo mũ lên, sau đó nhanh chóng rời khỏi căn phòng này.
Diệp Linh biết hiện tại điều nhất bản thân phải làm chính là bảo đảm an toàn của chính mình.
Diệp Linh vừa đi, thần kinh đang căng thẳng của Lê Hương hoàn toàn buông thỏng, cô đưa tay cởi bỏ quần áo trên người, mặc chiếc váy lụa mỏng dài lên, tháo buộc tóc xuống, mái tóc đen thanh thuần xõa tung.
Cô bắt đầu quan sát căn phòng này, sau đó kéo ra ngăn kéo.