Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2238:

 

Anh vẫy tay với cô.

 

“Ah.” Diệp Linh gật đầu, nhắc chân đi tới.

 

Lúc đi tới bên cạnh anh anh một vươn cánh tay dài ra, trực tiếp hộ tống cô đến trước người anh, hai tay anh từ hai bên người cô xuyên qua rửa rau, lại miễn cưỡng cọ chiếc hàm kiên nghị trên vai cô, thanh âm của anh rất nhẹ nhàng, êm tai dễ nghe: “Biết anh tên gì không?”

 

Diệp Linh lắc đầu: “Không biết.”

 

“Cô Dạ Cân, tên của anh, nhớ kỹ.”

 

Có Dạ Cẩn…

 

Diệp Linh ở trong lòng đọc thầm ba chữ này.

 

Lúc này Cố Dạ Cần lại gần, hôn một cái lên mặt cô.

 

Sao anh lại thích hôn cô như thế?

 

Diệp Linh nhanh chóng dùng cùi chỏ đẩy hông anh một cái, giận trách: “Anh làm cái gì đó, sao cứ động tay động chân hoài vậy?”

 

Vừa dứt lời, phía sau truyền đến một tiếng rên thống khổ.

 

Diệp Linh lại càng hoảng sợ, nhanh chóng xoay người: “Này, Cố Dạ Cẩn, vừa rồi tôi căn bản không dùng sức, anh sẽ không yếu đuối như thế chứ!?”

 

Cô vươn hai tay sờ hông anh.

 

Lúc này trên đỉnh đầu đã vang lên tiếng cười vui vẻ: “Huề nhau nhé.”

 

“Cái gì?” Diệp Linh ngắng đầu, đôi mắt đẹp viết đầy ngây thơ.

 

Cố Dạ Cần nửa híp mắt, trên mắt tràn đầy nồng tình, còn có ý cười cưng chiều: “Anh động tay động chân với em, em bây giờ đã động tay chân với anh lại rồi, như vậy không phải đã huề nhau rồi sao?”

 

Diệp Linh ý thức được hai tay mình nhỏ bé còn sờ trên hông to lớn của anh: “…”

 

Cô đã biết, người đàn ông này chính là một con hồ ly phúc hắc.

 

“Anh chơi xấu, hứ, tôi giận đó!” Diệp Linh lúc này sử dụng quyền lợi của con gái, xụ mặt nhỏ xuống tỏ vẻ mình vô cùng tức giận.

 

Cố Dạ Cần nhìn cô, bởi vì giận đôi má tinh xảo của cô cũng hơi gồ lên, đôi mắt to phân rõ trắng đen kia vừa có vẻ lên án lại yêu kiều.

 

Anh thích cô thời khắc này vô cùng.

 

“Ừ, anh chơi xấu, anh xin lỗi em, vợ ơi, xin bót giận, tha thứ cho anh đi.” Anh xoay người cô qua, ôm cô tiếp tục rửa rau.

 

Diệp Linh còn cáu kỉnh bắt mãn, người đàn ông này muốn đùa cô liền đùa, quả thực xem cô như một đứa bé.

 

Đây quả thực vũ nhục chỉ số thông minh của cô.

 

Cô chớp hàng lông mi dài như quạt hương muốn nói chuyện, lúc này trên tay phải người đàn ông xuất hiện trái măng cụt, môi anh như vô ý cọ đến trên cổ cô: “Muốn ăn không?”

 

Diệp Linh theo bản năng rụt bả vai một cái, anh không rửa rau nữa, hai tay vòng trên vai cô, đưa một múi măng cụt lớn tới bên miệng cô.

 

Len lén liếc múi măng cụt, cái này hình như là cô thích ăn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK