Chương 59:
Lúc Lê Hương vào phòng riêng thì Lê Điệp đã tới rồi, ngoài ra còn có Khổng Chân Nhi.
Lê Điệp không chờ nổi mà giờ tay lên: “Lê Hương, chị xem ngón út tôi đeo cái gì không?”
Trên ngón út của Lê Điệp đeo một cái nhẫn kim cương lớn.
Lê Hương còn chưa nói gì, Khổng Chân Nhi đã “oa” lên, kẻ xướng người họa: “Tiểu Điệp à, nhẫn của cậu là do Tô thiếu gia tặng sao, sinh nhật cậu Tô thiếu gia đã tặng một cái vòng cổ kim cương, bây giờ lại tặng cậu một cái nhãn kim cương lớn, Tô thiếu gia cưng chiều cậu thật đấy.”
Lê Điệp nhìn Lê Hương đầy đắc ý, muốn thấy một chút hâm mộ trên mặt cô: “Đúng đó, đây là nhẫn kim cương anh Tô Hi tặng tớ, quan trọng là hai ngày nữa tớ và anh Tô Hi sẽ tổ chức một party đính hôn long trọng, đến lúc đó anh Tô Hi sẽ cầu hôn tớ nữa.”
“Tiểu Điệp, tớ hâm mộ cậu thật đó, gả tới Tô gia làm thiếu phu nhân chính là ước mơ của mọi tiểu thư trong Hải Thành luôn tha thiết mong chờ đó.”
Lê Điệp nhìn Lê Hương, tiếc là Lê Hương không lộ ra chút hâm mộ nào, chỉ yên lặng nghe, cô ta cảm giác mình đắm vào bông vậy.
“Lê Hương, chị tỏ vẻ bình tĩnh như vậy, thật ra trong lòng chắc hâm mộ tôi muốn chết, anh Tô Hi là của tôi, anh ây yêu tôi, chị không cướp được.”
Lê Hương nhìn Lê Điệp, cười nhạt nói: “Yên tâm đi, tôi không tranh anh Tô Hi của cô đâu, hơn nữa, trong party đính hôn của hai người, tôi còn tặng các người một một quà lớn bí ẩn cơ”
Món quà lớn bí ẳn gì chứ?
Lê Điệp cảm thấy đồ nhà quê ăn bám như Lê Hương không lấy ra tiền mua quá bí ẩn gì cả.
Lúc này, di động của Lê Hương kêu “ting” một tiếng, có tin nhắn.
Tô Hi gửi.
Lê Hương mở ra, thấy: “Đến bar 1949 đi, cho cô xem thứ tốt.”
Trùng hợp ghê, cô đang ở bar 194.
9 Lê Hương liếc qua Lê Điệp và Khổng Chân Nhi ở đối diện, sau đó nhắn: “Tôi đang ở bar 1949, anh tới phòng riêng tìm tôi.”.
Lê Hương cất di động vào túi, nói: “Lê Điệp, cô ra đây chút, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Có gì không thể nói ở đây à?” Tuy Lê Điệp lẫm bẩm vậy nhưng cô ta quá tò mò, vẫn theo Lê Hương ra ngoài.
Trong phòng riêng chỉ còn Khổng Chân Nhi.
Khổng Chân Nhi ngồi một mình thấy rất nhàm chán, Lê Điệp gọi không ít rượu ngon, cô ta lén lút uống hai ly.
Rượu này rất ngon, nhưng nồng độ cao dễ say.
Lúc gương mặt nhỏ của Khổng Chân Nhi bị men rượu hun hồng thì cửa phòng riêng mở ra, Tô Hi cao lớn anh tuần đi vào.
Gia cảnh của Khổng Chân Nhi cũng không tốt lắm, nhưng bản thân cô ta lại ham mộ hư vinh, cô ta đi theo Lê Điệp, Lê Điệp sẽ cho cô ta một ít thứ tốt, ví dụ được mặc lại váy vóc hàng hiệu cũ của Lê Điệp, hoặc là Lê Điệp sẽ đưa cô ta tới quán bar xa xỉ như 1949 để uống rượu quý, đó chính là cuộc sống chìm ngập trong nhung lụa mà cô ta ao ước.
Lê Hương nói cô ta là một con chó nhật bên cạnh Lê Điệp quả thực không sai.
Nhưng đương nhiên Khổng Chân Nhi không thích nghe người khác nói như vậy, cô ta biết Lê Điệp chỉ là một bao cỏ ngốc nghéch, trong lòng cô ta cực kì hâm mộ và đố kị số phận may mắn của Lê Điệp, đồng thời cô ta thực sự chẳng yêu quý gì Lê Điệp.
Còn Lê Hương, cô ta càng chán ghét Lê Hương hơn, rõ ràng Lê Hương cũng chỉ là con bé nhà quê có số phận thấp kém như cô ta, vậy mà lại có thể sống cuộc đời thanh bình thoải mái như vậy.
Khổng Chân Nhi uống trộm hai ly rượu quý, khi cô ta còn đang nhắm nháp ly mùi vị ly rượu thì Tô Hi đến.
Vừa nhìn thấy Tô Hi, Khổng Chân Nhi vội vàng đứng dậy: “Tô… Tô thiếu, sao anh lại tới đây?”
Tô Hi nhìn thoáng qua ghế lô, không thấy người đã hẹn mình tới đây, ánh mắt của anh ta lúc này mới dừng lại trên người Khổng Chân Nhi: “Lê Hương đâu?”