Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1888:

 

Mạc Tuân yếu ớt lặng lẽ mở mắt, bàn tay đè lên tim mình: “Lê Hương, nơi này có hơi đau.”

 

Lê Hương nhanh chóng chẩn mạch cho Mạc Tuân, nhưng mạch đập của anh… mạnh mẽ mà…..

 

Cô đã biết, anh đang nói dồi.

 

“Mạc tiên sinh, ngực anh đau, em hôn một cái.” Lê Hương chôn khuôn mặt nhỏ trong ngực anh, sau đó giống như mèo con chui vào bên trong, chui vào anh trong áo ngủ lụa đen của anh, hôn nơi trái tim anh.

 

Mạc Tuân lúc đầu không nghĩ gì, thế nhưng cái đầu nhỏ đen nhánh của cô trêu lửa khắp nơi, anh bỗng muốn ngồi dậy.

 

“Mạc tiên sinh, anh không đau à?”

 

Mạc tiên sinh liền nhắm mắt ngược trở lại: “A, lại đau.”

 

“Vậy làm sao bây giờ? Em hôn tiếp nha?”

 

“UIT Vậy được!..” Mạc Tuân gắng gượng.

 

ñ Lê Hương đã cảm thây Mạc Tuân càng lớn càng giống như trẻ con, cần dỗ, cô giống như mèo con khẽ động dưới chân, một đường đi xuống thân anh…

 

“Mạc tiên sinh, em không biết hôn, không biết hôn có đúng hay không đó…

 

*“A.” Mạc Tuân gợi cảm rên lên một tiếng.

 

Nhật ký sắm vai nhân vật.

 

Lê Hương một ngày lại một ngày bận rộn, nhưng cô giảm đi rất nhiều cuộc liên hoan, nhất là cơ hội tiếp Xúc cùng nhóm tiểu thịt tươi này, cô có thể miễn thì miễn.

 

Vị chủ tịch bá đạo ở nhà là bình giấm chua hạng nặng, cái này thật đúng là…gánh nặng ngọt ngào nhát.

 

Thân thể Mạc Tuân đã khỏe hết, lúc đi kiểm tra, vết thương nơi trái tim anh đã không thấy đâu, tự động khỏi rồi.

 

Có một ngày, Lê Hương ở trong phòng nghiên cứu làm báo cáo y học mới nhất, lúc này Mạc Tuân đây cửa vào.

 

Lê Hương nhanh chóng cầm sách che khuôn mặt nhỏ của mình, sợ hãi: “A, anh là ai? Sao anh lại xông vào phòng tôi?”

 

Mạc Tuân nhàm chán nhìn cô một cái.

 

“Anh đừng tới đây!” Lê Hương đứng dậy chạy tới góc phòng, ngồi co ro xuống, cô mặc một chiếc áo len trắng, cổ rộng, bờ vai lộ ra một chút lười biếng, mái tóc dài đen nhánh mười năm như thanh thuần xõa ra, ôi mắt trong veo sáng ngời của cô nhìn anh: “Anh đừng thèm khát sắc đẹp của tôi, tôi…

 

tôi là là người đã có chồng đó!”

 

Mạc Tuân hai tay đút trong túi quần Ề đứng ở cạnh cửa một hôi, sau đó xoay người rời đi.

 

Lê Hương nhìn bóng lửng anh anh tuần, môi chu lên, Mạc tiên sinh thực sự là không hiều tình thú mà.

 

Cô muốn mở miệng gọi anh lại.

 

Thế nhưng một giây kế tiếp, cô nhìn thấy cái gì?

 

Mạc Tuân quay người đi đến, sau đó đóng lại cửa phòng, anh giơ lên ngón tay thon dài bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, lần đến gần cô.

 

Hàng mi như răng lược của Lê Hương run lên, cô choáng váng: “Anh…

 

ậ anh anh anh… Muôn làm gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK