CHương 1835:
Ở trang cuối cùng của số tay y học đã ghi lại phương trình cuối cùng của anh cho bệnh suy tim, chưa có lời giải trên thế giới, chỉ tiếc phương trình còn chưa được lâm sàng, Mạc Tử Tiễn đã đi trước rồi.
Tài năng và thành tựu y học của anh nằm ngoài tầm với của toàn bộ mọi người, bây giờ không ai có thể giải được phương trình cuối cùng của anh.
Cả đời này của Mạc Tử Tiên, ngôi con thuyền nhỏ lật xem vạn trọng sơn, đã đến nơi phương xa thi vị mà người khác đều không thể sánh bằng, từ nhỏ đã hoàn mỹ, sống ở đỉnh cao nhất, là liễm diễm phong hoa bực nào?
Mạc Tuân đã biết em trai ruột của mình Mạc Tử Tiễn đã ra đi, từ giây phút Mạc Tử Tiến ở tổ miếu đâm anh một đao, anh đã biết cậu ấy muốn làm gì.
Trong đuôi mắt hẹp dài của Mạc Tuân dần dần đỏ bừng, anh tựa đầu trên vách tường lạnh như băng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Anh nhớ tới lần cuối cùng mình nói chuyện với Tử Tiễn, khi đó Tử Tiễn đã chuẩn bị xong kế hoạch mình sẽ chết.
Trong thời gian ngắn ngủi, anh mât đi bó, mẹ, lại mất đi em ruội.
Lúc còn sống Mạc Tử Tiễn để lại cái gì?
Anh chỉ để lại một quyền số tay y học.
Mạc Tuân vươn ngón tay run rẩy, nhận lấy quyển sổ tay y học trong tay Cố Dạ Cẩn, anh cật lực câu môi: “E rằng… trên đời này… Chỉ có một người có thể giải ra.. phương trình cuối cùng… của Mạc Tử Tiễn.”
Cố Dạ Cẩn đã biết, người này chính là… Lê Hương!
Đến phút cùng, Mạc Tử Tiễn cho tới bây giờ đều không phải chỉ một người.
Mạc Tuân năm trên giường, đã ngủ, Cố Dạ Cẩn đặt máy báo gọi bên tay Mạc Tuân, tắt đèn tường, mở ra một chiếc đèn bàn, rồi mới đi ra ngoài, đóng lại cửa phòng.
“Gõ gõ”, Cố Dạ Cần đi tới gian phòng cách vách, giơ tay lên gõ của.
Rất nhanh cửa phòng mở ra, Cố Dạ Cần đi vào.
Trong phòng bật chiếc đèn tình ái muội, đủ mọi màu sắc, tiểu hoa đán thanh thuần xinh đẹp giống như một con chim vui mừng hai chân ba cẳng chạy như bay đến, trực tiếp nhào vào trong lòng Có Dạ Cẩn.
“Cố tổng, anh rốt cục đã tới rồi, người ta chờ anh lâu lắm đó nha.”
Tiểu hoa đán này tên Trần Viên Viên, hết sức xinh đẹp, mới đôi mươi, vừa tốt nghiệp đại học, toàn thân mềm mại, cô ta biết Cố Dạ Cần thích phụ nữ xinh đẹp, cho nên mỗi một ngày đều chưng diện mình thật lộng lẫy.
Cô ta cũng biết lấy lòng đàn ông, hiện tại chạy như bay tới dùng hai tay ôm cổ Có Dạ Cẩn, thanh thuần lại nhiệt tình, là kiểu đàn ông không cầm lòng được.
Có Dạ Cẩn trong khoảng thời gian này đều rất bận rộn, bận kéo dài tánh mạng cho Mạc Tuân, rất lâu không mang phụ nữ ra ngoài chơi, mới từ trong phòng Mạc Tuân đi ra, cả người anh càng lộ ra tối tăm trầm mặc đôi ít.
ni Anh không có tâm tư làm tình với tiêu hoa đán, chỉ nghĩ buông lỏng một chút, cho nên bàn tay đặt trên thắt lưng đưa đầy cô ta tới trên ghế sa lon, đè xuống đầu của cô ta.
Cái ót Trần Viên Viên bị Cố Dạ Cần bàn tay giữ chặt, hiện tại cô ta ngồi ở trên ghế sa lon, Cố Dạ Cần lại đứng trước mặt cô ta, con ngươi đen thanh bần đang rơi vào trên môi đỏ cô ta.
Cố Dạ Cẩn mới vừa tắm xong, trên người mặc đồ ngủ lụa đen, trong ánh mắt không hề che giấu ham muốn.
Toàn thân Trần Viên Viên mềm nhũn, đã mềm dưới mị lực nhã nhặn lại tà mị nam tính của anh, có một người đàn ông như thế, vĩnh viễn mặc một thân hợp thê hoàn hảo tây trang như trời sinh cắm dục, thế nhưng trong xương anh lại lộ ra ham muốn rất cao, có một ánh mắt biết nhìn phụ nữ.