Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2363:

 

Anh lại gọi cô một tiếng.

 

“Dạ?”

 

WEIni Day (0gIÓI – còn gặp ác mộng không?” Đây là trọng tâm Cố Dạ Cần quan tâm nhất, anh sợ trí nhớ khôi phục sẽ khiến cơn tâm bệnh của cô trỗi dậy.

 

Diệp Linh không mở mắt, một lúc lâu sau cô nhỏ giọng đáp, “Không.”

 

Cô không còn mơ thấy ác mộng nữa.

 

Anh trai sống lại, tình yêu của anh, Tiểu Điềm Điềm đến, cuộc sống yên bình ở trân nhỏ Giang Nam, đã chữa lành cô.

 

Cô đã rất lâu chưa gặp ác mộng.

 

Cố Dạ Cẩn nhắm mắt lại, môi mỏng rơi trên khuôn mặt cô, từng lần một hôn, niềm vui mừng mắt mà được lại vĩ đại tràn vào toàn bộ lồng ngực, anh biết cô cuối cùng vẫn không bỏ rơi anh.

 

Cô luyến tiếc bỏ rơi anh.

 

Anh bày mưu tính kế, trút xuống toàn bộ cưng chiều khắp Tứ Cửu Thành, giam giữ cô bên người, để cô yêu anh.

 

Rốt cuộc anh đã âm mưu giành được cô, tình yêu này đã hòa tan vào máu xương, cả đời này anh không thể dứt bỏ.

 

Không nỡ dứt bỏ.

 

Lúc này âm thanh non nót y y nha nha vang lên, Tiểu Điềm Điềm giật giật, đói bụng rồi, lại chui tới trong lòng mẹ, tìm sữa.

 

Diệp Linh nhanh chóng đây Cố Dạ Cần ra, trong giọngnói lộ ra vài phần hờn dỗi, “Xoay qua chỗ khác, không cho phép nhìn.”

 

Cố Dạ Cẩn hơi không tình nguyện, nhưng vì kế lâu dài, anh vẫn buông lỏng Diệp Linh ra, nằm thẳng người.

 

Tiếng quần áo sột soạt vang lên, rất nhanh Tiểu Điềm Điềm đã vui vẻ bú sữa.

 

Cố Dạ Cần ngủ không được, yết hầu nhô ra cuộn trên dưới, toàn bộ lực chú ý của anh đều đã bị hấp dẫn, từng giây từng phút đều gian nan.

 

Á.

 

Rất nhanh Diệp Linh rên một tiếng.

 

Trong lòng Cố Dạ Cần khẽ động, nhanh chóng tiến tới, khàn giọng hỏi, “Làm sao vậy, có phải Điềm Điềm lại cắn em không?”

 

Diệp Linh không ngờ anh lại đột nhiên lại gần, cô kéo chăn qua che mình, “Tránh ra.”

 

*…..” Cố Dạ Cần bị đuổi không thể làm gì khác hơn là tránh ra.

 

Tiểu Điềm Điềm uống no liền say ngủ, thế nhưng Diệp Linh ngủ không được, sữa cô rất nhiều, Tiểu Điềm Điềm không ăn hết, ngực cũng rất trướng.

 

Bầu ngực từ từ căng trướng lên như hòn đá, còn chảy sữa ra như lần trước, thấm ướt áo cô.

 

Lúc này phải dùng dụng cụ hút sữa, bình thường Diệp Linh đều sẽ xử lý, thế nhưng đêm nay Cố Dạ Cần ở đây, có chút không tiện.

 

Diệp Linh muốn đi phòng tắm xử lý một chút, nên khẽ động, muốn đứng lên, lúc này Cố Dạ Cần nhanh chóng nói, “Em muốn lấy cái gì, là cái này sao?”

 

Có Dạ Cẩn cằm một vật tới, đưa cho Diệp Linh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK