Chương 456: Đầu Ngón Tay Run Rẩy
Bàn tay nhỏ bé của cô đặt trong lòng bàn tay anh, lạnh như băng không chút hơi ấm.
Tuy là khí thế cô áp đảo, thế nhưng Mạc Tuân cảm giác được đầu ngón tay của cô đang run rầy.
Mạc Tuân mín đôi môi mỏng, mặc cô nắm tay anh về nhà.
U Lan Uyển.
Hai người về tới trong phòng ngủ, Mạc Tuân thân cao chân dài đứng trên ban công, gió lạnh buổi chiều thổi làn áo sơ mi đen của anh lay động, anh hơi khom người hai tay kẹp điều thuốc, đôi môi mỏng khêu gợi ngậm điều thuốc lá, dùng sức hít một hơi, sau đó phả ra, làn khói lượn lờ làm mơ hồ khuôn mặt anh tuấn kia.
Lê Hương nhìn anh, trong phòng ngủ không mở đèn, khuôn mặt hai người đều không thấy rõ, thế nhưng giọng nói cô nhuộm khàn khàn nhàn nhạt: “Anh và Lê Nghiên Nghiên đã… làm rồi, phải không?”
Mạc Tuân không quay đầu, hồi lâu sau, anh nhàn nhạt lên tiếng: “Hà tất đã biết rõ rồi còn hỏi?”
Hàng mi dài Lê Hương run lên: “Vì sao, em muốn biết em thua ở dâu, anh không phải là người như thế, lẽ nào bởi vì Lê Nghiên Nghiên đã cứu anh, nên anh không quên được cô ta?”
Mạc Tuân nghiêng người, một tay đút vào túi quần, đôi mắt hẹp dài nhuộm đỏ xuyên thấu qua tầng tầng mây mù rơi vào khuôn mặt nhỏ trăng như tờ giấy của cô: “Lê Hương, việc đã đến nước này cô cũng không cần dây dưa tôi nữa, tự tìm khó chịu, lưu lại cho bản thân một phần thể diện đi, đừng để tôi thấy chán ghét.”
Lê Hương cúi đầu thật thấp: “À, em biết rồi, em muốn tắm trước.”
Lê Hương đi vào phòng tắm, khóa trái cửa lại.
Thân thể mềm mại của cô nhỏ tựa vào vách tường từ từ trượt xuống, sau đó dùng hai tay nhỏ bé che kín mặt mình, nước mắt nóng cháy hệt như chuỗi châu chảy xuống qua khẽ tay, thiêu đến tim cô.
Một khắc đó, cô không còn cách nào nín nhịn được nỗi đau đớn trong lòng mình, mặc cho bản thân gào khóc thành tiếng.
Mạc Tuân hút liên tù tì mấy điếu thuốc, anh nhíu hàng mày kiếm, nhìn thoáng qua đồng hồ sang trọng trên cổ tay, nửa tiếng trôi qua rồi, cô vẫn chưa đi ra.
Dập nửa đoạn thuốc trong cái gạt tàn thuốc, anh nhắc chân dài đi tới cửa phòng tắm, trực tiếp đưa tay mở của.
Bên trong không có bát kỳ âm thanh nào truyền đến, an tĩnh khiến người ta hoảng hót và kiềm nén.
Mạc Tuân nhìn một vòng, sau đó thấy được ở trong góc bóng người đang cuộn mình, Lê Hương ngồi dưới đất, mái tóc đen nhánh rơi tán loạn xuống, cô gái nhỏ cúi đầu, dùng hai cánh tay tựa ngó sen ôm lấy đầu gối chính mình, khóc.
Cô khóc rất yên lặng, lại vô cùng mạnh mẽ, bờ vai gầy run rầy, có chút thở không thông.
Mạc Tuân khó tránh được đau lòng, cô mang trái tim tổn thương trốn vào phòng tắm len lén khóc, hàng mày anh tuấn chau lại, anh đi tới, chậm rãi đưa tay, muốn sờ đầu của cô.
Thế nhưng, ngón tay của anh vẫn cứng lại ở giữa không trung.
Hồi lâu sau, anh nghe được giọng nói khàn khàn âm u của mình: “Khóc bao lâu? Đừng khóc, khóc nữa cô không thở được đấy.”
Lê Hương ngừng khóc, sau đó cô chậm rãi ngẳng mặt lên, không nhìn anh, mà là gác cằm lên tay mình, nhìn chằm chằm vào khoảng không trống rỗng, ngắn người: “Như anh mong muốn, chúng ta ly hôn.”
Chúng ta ly hôn!
Ngón tay Mạc Tuân cuộn lại, đau tê tâm liệt phế.
Cả người Lê Hương yên tĩnh lại, cô vẫn duy trì tư thế tự ôm lấy mình, ngồi dưới đất: “Về giấy ly hôn, em tự rút khỏi hộ khẩu, không đụng đến một đồng của anh, anh nói đúng, em không giúp được anh cái gì, số tiền kia đều là anh kiếm được, còn có cái này, em trả lại anh.”