Chương 302:
Thường thì anh sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, còn hợp tác với cô châm cứu, đây. là lần đầu tiên anh từ chối uông thuốc.
“Tại sao anh không uống?” Lê Hương hỏi.
Mạc Tuân vươn tay cầm lây viên thuốc, ném viên thuốc vào thùng rác: “Anh uống cũng vô dụng, anh chỉ là bệnh nhân.”
“Này, anh làm gì thế, sao lại ném thuốc đi?”
Lê Hương nhíu mày, nhanh chóng mở nắp thùng rác, thò hai tay ¡ nhỏ bé vào thùng rác, vội vàng tìm mây viên thuốc.
Mạc Tuân nhanh chóng năm lây vòng eo thon thả của cô kéo vào trong lòng: “Nên là anh hỏi em muốn làm gì, tay của em sao có thể thò vào thùng rác bần như thế?
“Mạc Tuân, đó là thuốc, anh không nên vứt thuộc cũng đừng nên giận chính mình được không? Anh nên phối hợp chữa bệnh cùng eml”
Mạc Tuân vòng tay ôm lầy vòng eo mêm mại của cô, cưỡng ép đưa cô lên xe hơi sang trọng, lãnh đạm nói: “Tối nay anh không muôn uông thuốc, mai rồi uống.
U Lan Uyên.
Mạc Tuân và Lê Hương bước vào phòng khách, lão phu nhân nhanh chóng tiên lên đón: “Các cháu về rồi à? Hàn Đình, cháu có gặp cô gái thiên tài đó không, có phải cùng Tử Tiễn rất…”
Lão phu nhân còn chưa nói ra hai chữ “xứng đôi”, đã bị Mạc Tuân cắt ngang: ` “Cháu gặp rôi, còn đưa người đó về đây.”
“Ý.của cháu là?” Lão phu nhân sửng sốt.
Lê Hương ngượng ngùng bước tới, năm lầy tay lão phụ nhân: “Bà ơi, chuyện này có chút hiệu lầm, cháu và hiệu trưởng… à không, bác gái, chúng cháu có quen nhau từ trước.”
Lão phụ nhân liếc nLê Hương từ trên xuống dưới: “Lê Hương, cô gái thiên tài mà Nhân Nhân nói là… có phải cháu đúng không?”
Lê Hương chớp hàng mi dài thanh mảnh: “Hình như… đúng ạ.”
“Nhưng tất cả mọi người đều nói, cháu mới chỉ tốt nghiệp cấp ba…
“Bà nội à, cháu cũng không biết ai đồn chuyện này, nhưng con 13 tuổi đã được cử đên họ đại học y khoa bậc nhất Đề Đô học lớp thiếu niên rồi, 15 tuổi có bằng tiên sĩ xong, không có gì hay để học nữa nên con quay vệ, nửa đường gặp bác gái, bác mời cháu đên Thánh Lê viện du học, nhưng cháu thầy xa nhà quá nên từ chối, lần này bác lại mời cháu tham gia tiệc, chuyện này đơn giản là vậy đóa.”
Chuyện thật sự. rất đơn giản, Lê Hương không biết sao mọi người lại : phản ứng lớn như thê.
Lão phu nhân sửng sôt một chút, nhanh chóng tiễp nhận chuyện này, chuyện này là ngoài ý muôn, nhưng sau khi cân nhắc cân thận mới thây có lý, con gái của Lâm Thủy Dao sao có thê bình thường được chứ?
Lão phu nhân âu yêm võ về bàn tay nhỏ bé của Lê Hương: “Lê Hương, cháu thật sự khiến bà bắt ngờ quá, cháu còn có điều gì khác còn giâu bà không?”
Lê Hương thè lưỡi, có chút uất ức nói: “Bà ơi, cháu không biết hai người rốết cuộc muốn nghe gì, cháu và bác gái thật sự không quen, cháu cũng không đến Thánh Lệ viện học, nên không có gì đáng đề kế cả. Còn có chút chuyện khác, người khác nữa, nhưng cháu cảm thấy không cân thiết để kể ạ.”
Cô đã nói như vậy, lão phu nhân cũng biết cô nhất định còn có một số chuyện khác, có lẽ đối với một thiên kiêu chỉ nữ này mà nói, giống. như Mạc Nhân Nhân vậy, không nói lời không cần. thiết, trong mắt người khác cứ thần thần bí bí.
Lão phu nhân đột nhiên nhìn thăng cô gái tỏa ra ánh sáng trước mặt, con gái Lâm Thủy Dao hệt như viên minh châu, từ thời điểm rất sớm đã bắt đầu tỏa sáng.
Lão phu nhân siết chặt bàn tay nhỏ bé của Lê Hương, khen không ngót lời: “Chậc chậc, sau 15 tuôi đã thành tiên sĩ, thảo nào Nhân Nhân nói cháu thay đôi toàn bộ lịch sự giới y học, Nhân Nhân nhà bà ánh. mặt cao lắm, đại khái con là cô gái đầu tiên mà nó coi trọng.”