Chương 768:
Dạ lão còn vô cùng lo lắng chỗ Lệ Quân Mặc, bởi vì Đề Đô năm đó đều biết vị con cưng Đề Đô này không gần nữ sắc, trong cốt nhục ông chảy xuôi dòng máu cao quý mà cắm dục, đối với loại sinh vật phụ nữ này không hề có hứng thú, cho như Dạ Huỳnh mang thai con của cậu ta, cậu ta cũng không nhất định phải cưới Dạ Huỳnh.
Thế nhưng, Lệ Quân Mặc lại cưới.
Dạ lão còn nhớ rõ ngày đó Lệ Quân Mặc đứng trước cửa số sát đất, mặc cho ánh đèn nê ông bên ngoài tô lên ánh vàng lên dáng người anh tuấn ấy, cậu ta nhìn Dạ Huỳnh thật lâu, rất rất lâu, sau đó gật đầu, đồng ý chịu trách nhiệm.
Dạ lão không biết Lệ Quân Mặc suy nghĩ cái gì, nhưng có chút khẳng định, đêm đó đối với Lệ Quân Mặc mà nói, là một đêm khó quên.
Dạ lão mấy năm nay bày mưu nghĩ kế, chính mình trở thành viện trưởng viện khoa học, con gái Dạ Huỳnh lại bò lên cái ghế Lệ phu nhân, tuy là Lệ Quân Mặc lãnh đạm Dạ Huỳnh nhiều năm như vậy, nhưng Lệ Quân Mặc một tay giúp đỡ Dạ gia trở thành một trong tứ đại hào môn của Đề Đô, trở thành kho bạc của Dạ gia, lấy mãi không hét, dùng mãi không cạn.
Hiện tại, tất cả cân bằng đều rối loạn, Lê Hương vậy mà lại là con gái ruột của Lâm Thủy Dao và Lệ Quân Mặc?
Dạ lão đột nhiên nheo lại cặp mắt đục ngầu kia, ông ta nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Lê Hương đã có cảm giác rất quen thuộc, Lê Hương tuyệt sắc tràn đầy tiên khí, khí chất thông tuệ thong dong, một thân quý phái, trên người cô có bóng dáng của Lâm Thủy Dao.
Dạ lão mấy năm nay một mực tìm đứa con gái ruột của Lâm Thủy Dao và Lệ Quân Mặc, muốn diệt cỏ tận gốc, vì ông ta biết, cô con gái này chính là một quả bom hẹn giờ, ông ta biết cô sẽ phá hủy tất thảy những gì mà Dạ gia đang có.
Lê Hương?
Dạ lão ở trong lòng nhiều lần lập lại tên này, thật không hỗ là con gái ruột của Lâm Thủy Dao và Lệ Quân Mặc, hiện tại đã có thể nói phong hoa.
Qua mấy năm nữa, không biết cô sẽ trổ mã thành dáng vẻ tỏa sáng đến bực nào.
Ông ta phải khử cô ngay?
“Huỳnh Huỳnh, chuyện của Lê Hương giao cho bố, bố sẽ bảo Vô Ưu xuất thủ, nhưng con nhớ kỹ, thân thế của Yên Nhiên tuyệt đối không thể bại lộ!” Dạ lão dặn dò.
Dạ Huỳnh lại không ngốc, thân thế Lệ Yên Nhiên là bí mật sống để dạ thác mang theo, bà ta gật đầu: “Bố, miệng con kín mít gió không lọt, bố yên tâm đi, nhưng chuyện Lê Hương vô cùng khẩn cấp, Mạc Tuân Mạc Tử Tiễn Từ Thiếu Nam, đám thiên chỉ kiêu tử này đều bị con nhỏ đó cho bùa mê thuốc lú cả rồi, càng lưu lại về sau càng khó đối phó.”
Dạ lão cũng không nói gì thêm, chỉ đáp: “Bồ biết rồi.”
Dạ lão cúp điện thoại liền đi tới phòng Dạ Vô Ưu, Dạ Vô Ưu cũng không nghỉ ngơi, trên bàn của hắn bày rất nhiều chai lọ nhỏ, hắn ta đang nghiên cứu.
“Vô Ưu, sao cháu không nghỉ ngơi?” Dạ lão tiến lên, quan tâm nhìn Dạ Vô Ưu.
Dạ Vô Ưu ngắng đầu, hắn ta rất đẹp trai, chỉ là gương mặt rất trắng, là sắc trắng lộ ra bệnh tật tái nhọt, hắn ta là con lai nên vì thế cặp mắt có màu lam, trong con ngươi lạnh lẽo không có chút độ ấm, hắn nhìn Dạ lão: “Ông nội, cháu không buồn ngủ.”
Dạ lão gật đầu: “Vô Ưu, con gái Lâm Thủy Dao xuất hiện rồi, tên là Lê Hương.”
Bàn tay đang cầm cái lọ nhỏ của Dạ Vô Ưu khựng lại, trong con ngươi màu lam tràn ra ánh sáng nóng bỏng: “Ông nội, ông là nói đứa con gái có dòng máu bắt tử của Lâm Thủy Dao?”
“Không sai, Lê Hương là con gái của Lâm Thủy Dao, con ả nhất định cũng có dòng máu bắt tử.”
Dạ Vô Ưu lấy ra một bình nhỏ màu đỏ, đưa cho Dạ lão: “Vậy thì quá tốt, cháu luôn nghiên cứu loại độc chống lại dòng máu bắt tử kia, bình độc này vừa mới chế xong, đúng lúc làm thí nghiệm với Lê Hương kia.”
Dạ lão trọn đời cuồng dại y học, Dạ Vô Ưu lại càng si mê hơn Dạ lão, song hắn ta sỉ mê là dùng độc.