Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 902:

 

Trong quán bar.

 

Mạc Tuân ngồi ở trên quầy bar uống rượu, anh mặc chiếc áo sơ mi đen, ống tay áo cuốn vài vòng, lộ ra chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay rắn chắc, lúc này ngọn đèn lóa mắt trong quán bar soi xuống khuôn mặt tuấn 360 độ không có một góc chết ấy, lộ ra vẻ mỹ lệ.

 

Mạc Tuân đang uống rượu, trong tay đã lăn lóc nhiều vỏ chai, trong tròng mắt thâm thúy nhiễm vài phần say.

 

Sùng Văn thận trọng nhìn Mạc Tuân: “Thiếu chủ, ít uống rượu một chút thôi ạ! Hiện tại thời gian không còn sớm, chúng ta cần phải về rồi.”

 

“Mấy giò rồi?” Mạc Tuân hỏi.

 

“Chín giờ.”

 

Đã chín giò, là rất trễ rồi, Mạc Tuân lấy điện thoại của mình ra, nhưng trên điện thoại trống không, Lê Hương không gửi tin cũng không có gọi anh, một cái cũng không có?

 

Mạc Tuân rót rượu cho mình, anh nhếch đôi môi mỏng móc ra thành vòng cung nhọt nhạt tịch mịch, lắm bẩm: “Tôi không về, cô ấy chẳng thèm quan tâm tôi, cô ấy phải bận rộn trị bệnh cứu người, còn bận hơn bồi bà nội bồi má Ngô, cô ấy không muốn bồi tôi!”

 

Sùng Văn nhìn mà trợn mắt há miệng, thiếu chủ nhà anh ta vẻ mặt và khẩu khí chua chát sao cứ như… oán phu khuê phòng thế này? Không, đây tuyệt đối không phải thiếu chủ minh thần vũ trong trí nhớ của anh tai Thiếu chủ chỉ là uống say?

 

Nhất định là như vậy?

 

Sùng Văn nói: “Thiếu chủ, không thì tôi gọi điện thoại cho Lê tiểu thư?”

 

Động tác uống rượu của Mạc Tuân khẽ dừng, anh liếc Sùng Văn, có chút ngạo kiều: “Cậu gọi điện thoại cho cô ấy làm cái gì?”

 

“Tôi gọi điện bảo Lê tiểu thư tới đón thiếu chủ về nhà.”

 

Mạc Tuân thẳng lựng, giọng điệu thờ ơ: “Tôi không bảo cậu gọi, nhưng nếu muốn gọi thì gọi đi, gọi cho cô ấy, bảo tôi uống say rồi, bảo cô ấy đến đón tôi.”

 

Sùng Văn nhanh chóng lấy điện thoại ra, bám số của Lê Hương.

 

Tây Uyễn.

 

Lê Hương điện thoại di động vang lên, điện thoại tới.

 

Án phím nhận, giọng Sùng Văn từ bên kia truyền tới: “Lê tiểu thư, thiếu chủ ở trong quán bar uống say, cô mau đến mang anh ấy về đi ạ!”

 

Nghe tiếng Sùng Văn, Lê Hương chau hàng mày thanh tú, phun ra ba chữ: “Tôi không đi.”

 

Tôi không đi…

 

Bởi vì điện thoại mở loa ngoài, cho nên ba chữ này rõ ràng truyền lại vào trong màng tai Mạc Tuân.

 

Đôi mắt thâm thúy của Mạc Tuân chợt nghiêm lại.

 

Sùng Văn có chút muốn cười, nhưng anh ta không dám, chỉ có thể nín, anh ta cảm thấy nhà mình thiếu chủ thật đáng thương, Lê Hương không muốn anh, đây thật là “oán phu khuê phòng ” mà.

 

Sùng Văn nhanh chóng nghiêm mặt nói: “Lê tiểu thư, cô thực sự không đến? Thiếu chủ thực sự uống say, bên cạnh anh ấy còn có mỹ nữ bầu bạn, nếu như cô không đến, tôi chỉ có thể để đám mỹ nữ này mang thiếu chủ vào phòng nghỉ ngơi. Điều tôi lo là mị lực thiếu chủ lớn như vậy, đến lúc đó đám mỹ nữ này leo đến cưỡng bức thiếu chủ tôi, vậy thiếu chủ liền thất thân, dang tiếng một đời cũng mắt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK