Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1601:

 

Mạc Từ Tước rất nhanh cũng đã nhận ra điểm đáng ngờ của việc này, sắc mặt của ông”xoát” một cái toàn bộ lạnh xuống, ông rất có thể bị Lê Hương lừa rồi!

 

*Người đâu!” Ông lên tiếng.

 

Rất nhanh bên ngoài liền truyền đến một tiếng nói thanh lệ, mang theo chút nịnh nọt: “Bác Mạc, bác đang tìm con sao?”

 

Lê Hương đang ở ngoài cửa.

 

Sắc mặt Mạc Từ Tước đã rất khó chịu, ông nhìn chòng chọc Liễu Anh Lạc sau đó quát: “Cút đến cho tôi!”

 

Chốt cửa chuyền động, cửa phòng mở ra một khe cửa, Lê Hương thò đầu nhỏ nhìn thoáng qua bên trong bên trong, ý kia là – sẽ không có cái gì ngượng ngùng không thể nhìn chứ ạ!?

 

Sau đó cửa phòng bị đẩy ra, Lê Hương rất rộng rãi đi đến, trong đôi mắt trong vắt của cô bà tràn đầy ý cười: “Bác Mạc, bác tìm con ạ?”

 

“Cô cảm thấy thế nào?” Mạc Từ Tước không trả lời mà hỏi lại.

 

Vì an toàn, Lê Hương rất thành thực khẽ di chuyển, xích sang chỗ Liễu Anh Lạc, dời đến phía sau Liễu Anh Lạc, ý kia là – Bác Mạc, đừng manh động, con có dì Anh Lạc bảo vệ đấy nhé.

 

“Ah, Bác Mạc, là như vậy, con chỉ đùa chút với bác thôi ạ, kỳ thực dì Anh Lạc không mang thai ạ.”

 

Mạc Từ Tước đột nhiên nheo lại cặp mắt u trầm kia, ông liếc Lê Hương, ánh mắt rất có ý muốn giết người ta.

 

Con bé này giỏi, giỏi lắm, chuyến đến Đề Đô này nó tính một vòng lại một vòng, xoay quanh lẫn nhau, khiến ông xoay vòng vòng, ông Mạc Từ Tước còn chưa từng bị người tính kế qua.

 

Trong lòng Mạc Từ Tước có chút lo lắng thay cho con trai Mạc Tuân của mình, cũng không biết Mạc Tuân và cái đóa bạch liên hoa kia ở bên nhau thế nào, hiện tại Lê Hương là cho anh thời gian, lười xuất thủ, một khi Lê Hương xuất thủ, con ông và đóa bạch liên hoa kia chắc tan xác luôn mắt.

 

Nên làm gì đây?

 

Dù sao cũng là con dâu mình nhìn trúng, trong lòng mặc dù hận, nhưng cũng càng nhìn càng thuận mắt, Mạc gia nhất định phải giao cho cô mới được.

 

“Diệp quản gia!” Mạc Từ Tước thật lâu mới từ cổ của mình văng ra ba chữ.

 

Diệp quản gia nhanh chóng lau mồ hôi lạnh chạy vào, căng thẳng hỏi: “Tiên… tiên sinh, ngài có phân phó gì ạ?”

 

“Gọi bác sĩ đến, ngay lập tức!”

 

“Vâng ạ.” Diệp quản gia vội vàng chạy.

 

Mạc Từ Tước rất cẩn thận, Liễu Anh Lạc mang thai là chuyện ông nhất định phải đích thân tra xét mới ổn, nên bác sĩ lập tức chạy tới, làm kiểm tra cho Liễu Anh Lạc.

 

“Mạc tiên sinh, lệnh phu nhân không mang thai, chỉ là cơ thể suy nhược, kèm theo chán ăn, phải nghỉ ngơi cùng điều dưỡng nhiều hơn sẽ khỏe ạ.” Bác sĩ giải quyết dứt khoát.

 

Mạc Từ Tước bắn mắt sang Lê Hương, Lê Hương vô tội nhìn ông – bác thấy rồi đó, lần này con không nói đùa mà.

 

Mạc Từ Tước cắn răng, lúc này Liễu Anh Lạc một tay đẩy Lê Hương đến phía sau mình, trừng mắt ông một cái – Anh tới đi, anh có bản lãnh thì tới đi.

 

Mạc Từ Tước: “…”

 

Mạc Tuân đâu?

 

Mạc Tuân mau đến đây, đưa bà xã mày về đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK