Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1385:

 

Liễu Anh Lạc đứng ở bên ngoài nhìn những người phụ nữ: đang chen nhau giới thiệu, các cô hết sức kích động, đều mến mộ mong đợi nhìn Mạc Từ Tước.

 

Mà Mạc Từ Tước ưu nhã ngôi trên ghê salon, giỗng như đề vương lựa chọn phi tần nào sẽ lâm hạnh tối nay.

 

Liễu Anh Lạc khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, sau đó xoay người rời đi. Lúc Liễu Anh Lạc chuẩn bị rời đi, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói quen thuộc kia: “Bên ngoài là ai?”

 

Liễu Anh Lạc: “…”

 

Nhanh chóng có người đi ra, là Diệp quản gia.

 

Diệp quản gia như không biết bên ngoài là Liễu Anh Lạc, ông vừa nhìn cả kinh, nhanh chóng lớn tiếng nói: “Anh Lạc phu nhân, tại sao là cô?”

 

Liễu Anh Lạc muốn im lặng rời đi: “…”

 

Lúc này một tiếng bước chân trằm ổn truyền đến, Mạc Từ Tước đi ra.

 

Liễu Anh Lạc nâng đôi mắt hạnh trong trẻo nhìn lại, lập tức liền đụng phải cặp mắt thâm trầm kia của Mạc Từ Tước, ông đang nhìn bà.

 

Trong khoảng thời gian ngắn, bốn mắt nhìn nhau, chạm ra tia lửa.

 

Bầu không khí lúc đó bỗng trầm xuống.

 

Liễu Anh Lạc phá vỡ yên lặng, bà nhàn nhạt mỉm cười, chào hỏi một tiếng: “Xin chào, Mạc tiên sinh, đã lâu không gặp.”

 

Mạc Từ Tước nhìn bà, đã nhiều năm như vậy, hai mươi năm rồi, bà dường như một chút xíu cũng không thay đổi, nhưng lại giống như đã thay đổi rất nhiều.

 

Năm đó yêu hận nùng tình thực cốt kia, bà gieo mình từ trên phòng Kiều xuống đại dương, bà còn từng tự tay lấy dao rạch bụng mình lấy con ra, một đêm kia bà rời đi, trong đêm khuya còn cầm một cây kéo, thừa dịp ông ngủ say liền đâm vào chỗ hiểm của ông, muốn ông phế đi.

 

Hiện tại trên gương mặt thanh lệ của bà đã không tìm được dấu vết năm đó, năm tháng càng khiến bà thêm yên lặng dịu dàng.

 

Mạc Từ Tước nhìn bà, trên gương mặt anh tuần tựa tượng tạc không có chút rung động nào, chỉ là mắp máy đôi môi mỏng: “Cô còn chưa chết? Tôi đã nghĩ cô đã sớm chết.”

 

Diệp quản gia đứng cạnh kinh ngạc nhìn tiên sinh nhà mình, tiên sinh tìm Anh Lạc phu nhân nhiều năm như vậy, sao khi gặp lại chính là hình thức chào hỏi, sao cô còn chưa chết?

 

Diệp quản gia: “…”

 

Liễu Anh Lạc trong lòng ngược lại thở dài một hơi, bà tình nguyện dáng vẻ ông như vậy, lạnh như băng, xem bà như thành một người xa lạ.

 

Liễu Anh Lạc đã rất nhiều năm không muốn nghĩ nữa chuyện cũ, bà bây giờ cũng không nguyện ý lại giương cung bạt kiếm với Mạc Từ Tước, dù sao bọn họ còn có một đứa con trai là A Đình.

 

“May mắn tránh được một kiếp, khiến Mạc tiên sinh thất vọng rồi.”

 

“Nếu không chết, vì sao không trở lại?” Ánh mắt Mạc Từ Tước u ám, ám đến nỗi không phản ra một tia sáng, thâm trầm khiến người ta thấy kinh hoàng.

 

Ông đây là ý gì?

 

Liễu Anh Lạc nhìn ông.

 

“Dù sao cô cũng là mẹ của A Đình, máy năm nay, A Đình rất nhớ cô.” Mạc Từ Tước ung dung như đang giải thích, giải thích mục đích câu hỏi ban nãy kia của ông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK