Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2508:

“Anh Siêu, em hiện tại thực sự là hoài niệm khi trước, hồi chúng ta còn vào sinh ra tử, thân mật vô cùng, thế nhưng từ lúc có Hà Băng, anh Minh thay đổi rồi, giữa chúng ta cũng thay đồi theo.”

Lý Kỳ đao đao hướng về Hà Băng, đao đao trí mạng, có thể tưởng tượng được hiện tại sắc mặt Chu Siêu có bao nhiêu đặc sắc.

Chu Siêu nhìn cửa phòng đóng chặt trước mắt, hừ lạnh một tiếng, tức giận rời đi.

Lý Kỳ thấy mình đã đạt được mục đích liền hài lòng câu môi cười, cô ta không dễ chịu, cũng sẽ không khiến bất luận kẻ nào khá hơn!

Hà Băng nghe được tiêng bước chân bên ngoài càng lúc càng xa, Chu Siêu và Lý Kỳ một trước một sau đi, Lý Kỳ tự nhận mình đã khích bác ly gián thành công, mà Chu Siêu mang theo hết lửa giận, nhất định sẽ âm thầm bạo phát trong trầm mặc, vở kịch rất nhanh sẽ diễn ra.

Diệp Minh vươn tay, cưng chiều nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô: “Băng Băng, em đến tột cùng muốn tính kế người nào?”

Hà Băng ngước một đôi đôi mắt sáng nhìn anh: “Tính kế… anh đó!”

Tất cả tính toán của cô đều là vì anh.

Vì có được anh.

Vì để sở hữu được tất cả thuộc về anh.

Diệp Minh lật cả người, chặn cô lại: “Vậy bây giờ anh liền tước vũ khí đầu hàng, Hà Băng, anh cam tình nguyện làm tù binh của em.”

Hà Băng lật cả người, lại đè anh trở về, hai người từ đầu giường lăn đến cuối giường, cô cười nói: “Diệp trưởng quan, anh dễ dàng nhận thua như vậy?”

Diệp Minh hôn cô: “Cả đời này, chỉ thua bởi một mình em.”

Sáng sớm hôm sau.

Hà Băng là ở trong lòng Diệp Minh tỉnh lại, hai người ôm nhau ngủ, ngủ thẳng tới tự nhiên tỉnh.

Diệp Minh còn chưa mở mắt, Hà Băng đưa ngón tay ra vuốt ve mặt anh, từ trán anh một đường đi xuống, rơi xuống trên môi mỏng, người đàn ông của cô, cô thực sự càng ngắm càng yêu.

Lúc này Diệp Minh đột nhiên vươn tay kéo lại cổ tay cô: “Sáng sớm đã bắt đầu chơi với lửa à?”

Anh tỉnh rồi.

Hà Băng đỏ mặt lên, sốt cao của anh đã lui, vết thương cũng không đau nữa, cả người thần thái sáng láng, như sống lại vậy, tối hôm qua hai người ầm ï đến tận khuya.

“Đừng quậy, em muốn rời giường.” Hà Băng rút tay vê: “Đêm qua em ở lại chô anh cả đêm, người anh em và tiểu thanh mai kia của anh nhất định cho em là hồ ly tinh không biết xấu hổ, sáng này chúng ta nếu không rời giường, đoán chừng bọn họ cũng lo lắng anh cũng sẽ bị em ép khô.”

Diệp Minh tiến đến bên tai cô: “Em còn có bản lĩnh này à? Vậy đừng giấu giếm lại càng đừng giáng tai họa cho người khác, cứ nhắm lấy anh đilAnh có thể!”

« ..” Xuống địa ngục đi!

Hai người ầm ïĩ đùa với nhau, sau đó Hà Băng mở cửa phòng, đi ra ngoài.

Đi ở trên hành lang, Hà Băng rất nhanh ở phía trước thấy được một thân ảnh quen thuộc, là Chu Siêu.

Chu Siêu vẻ mặt âm u nhìn cô, rât rõ đã đợi rất lâu.

Đêm qua Hà Băng cố ý không cho Diệp Minh để ý tới Chu Siêu, hiện tại Chu Siêu sáng sớm đã canh ở chỗ này chặn cô lại, đều ở trong dự liệu của cô, Hà Băng thoải mái đi tới: “Phó sĩ quan Chu, anh chờ tôi à?”

Chu Siêu nhìn Hà Băng, lạnh như băng nói: “Cô không hợp với A Minh, mau chóng rời khỏi A Minh đi!”

Hà Băng nhướng chân mày lá liễu: “Vậy phó sĩ quan Chu cho rằng Diệp Minh hợp với ai, Lý Kỳ?”

“Đúng, Kỳ Kỳ và Diệp Minh là thanh mai trúc mã, nêu như không có cô, bọn họ đã sớm kết hôn rồi.”

Hà Băng không hề tức cười, nhưng cười không nói, lúc này dư quang mắt cô thấy được một người, Lý Kỳ tới.

Lý Kỳ vừa tới, đang đi tới hướng bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK