Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1881:

 

Cảm xúc Lê Hương khó có thể bình phục, nhưng cô không thể không ép mình bình tĩnh, cô chậm rãi ngồi trên ghé, lấy ra quyển số tay y học mà Mạc Tử Tiễn lưu lại kia.

 

à Ỹ Cô lật ra trang thứ nhât, là tât cả tài năng và thành tựu của anh trong ngành y, Lê Hương lật từng trang từng trang…

 

Đôi mắt khô khốc, dường như đã cạn nước mắt, thế nhưng con ngươi lại đau nhói, không biết có phải là bị câu chữ của anh làm đau, nói chung rất đau rất đau.

 

Lê Hương lật đến trang cuối cùng, cũng chính là phương trình cuối cùng kia, cô biết chỉ thể phá giải phương trình cuối cùng này, Mạc Tuân mới cứu được, hàng ngàn hàng vạn người mắc chứng suy tim cũng được cứu.

 

Cô cầm bút lên, ngòi bút rơi trên tờ giấy trắng sạch sẽ, vậy mà chẳng không viết ra được gì.

 

Cô căn bản không giải được.

 

Rất nhanh, 24 giờ đồng hồ đã trôi qua, sinh mệnh của Mạc Tuân chỉ còn lại 24 giờ đồng hồ sau cùng.

 

Buổi tối, lúc Tình Nhi đẩy cửa vào, Lê Hương vẫn ngồi trên cái ghế kia, một người ngồi lẳng lặng, Lê Hương đã qua 24 giờ đồng hồ từ đầu tới cuối duy trì tư thế này, cô cúi thấp xuống rũ mắt từng lần một lật xem quyền sổ tay của Mạc Tử Tiễn.

 

“Nữ Quân,” Tình Nhi đi tới, đưa tới một chén tổ yến: “Ngày hôm nay người cái gì cũng không có ăn, ngay cả nước cũng không có uống, không ăn không uống như vậy nhất định không được.”

 

Lê Hương không ngâng đâu, cô chỉ lắm bẩm nói: “Tình Nhi, phía trên này ghi chép quá trình hai lần anh tiêm vào dịch thể đổi sang máu Xích Tử, vi phạm gen tự nhiên, mạnh mẽ nghịch thiên cải mệnh, cô nói… trên đời này làm sao có người ngốc như anh ấy chứ?”

 

Tình Nhi không biết nên trả lời như thế nào.

 

Lê Hương lại lật hai trang sau, cô khẽ câu môi: “Người rút Hiên Viên Kiếm, phải biết gân mạch sẽ đứt đoạn, đau đớn mà chết, quyển sổ này giống như đường anh ấy từng đi qua, tôi bây giờ quay đầu nhìn lại con đường anh ấy từng đi qua, chỉ giật mình phát giác anh ấy đau khổ thế nào, sống đau khổ đến thê nào.”

 

Tình Nhi trầm mặc, hồi lâu sau chỉ có thể mềm mỏng mở miệng: “Nữ Quân…”

 

“Tình Nhi, cô lui ra đi, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”

 

Tình Nhi nhìn tờ giấy trắng vẫn sạch sẽ kia, phía trên vẫn là không viết ra bất kỳ câu chữ nào, 24 giờ đồng hồ đã đang đếm ngược, Lê Hương lại đã kiệt lực.

 

Tình Nhi nghĩ, không biết Mạc Tử Tiễn có biết thì ra anh cũng có thể làm cho Nữ Quân đau đớn như vậy không?

 

Tình Nhi lui xuống.

 

Lê Hương cũng không có nằm trên giường nghỉ ngơi, mà là ghé vào trên bàn sách ngủ mất, cô mơ một giấc mộng.

 

Cô nằm mơ thấy đêm đại hôn kia cùng Mạc Tử Tiễn, anh dùng hỷ xứng nâng lên khăn đội đầu của cô, trong ánh nền đỏ chập chờn cô ngước mắt nhìn về phía anh, người đàn ông mặc áo sơmi trắng quần tây đen đẹp mắt nhất lúc đó thay đổi một thân trường đỏ*, tuấn nhan như ngọc.

 

Anh mềm mại nhìn cô, trong tròng mắt đen thanh lượng kia đều là ánh sáng.

 

Khi đó cô nào hay, đó là một lần cuối cùng của anh.

 

Lê Hương nhớ tới rất nhiều năm trước một lần gặp gỡ kia ở đầu đường D Đê Đô, thời điễm đó anh dường như mới vừa tròn 18 tuổi, quan nắp mãn kinh hoa, mà cô vẫn là nữ sinh của Đại học T, thiếu nam thiếu nữ, cái liếc mắt sau này hóa thành bao nhiêu tình thâm phồn hoa.

 

Ở trong mắt cô, anh thủy chung là một cậu bé, một cậu bé sạch sẽ nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK