Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1641:

 

Liễu Anh Lạc biết mình thát thố, bà cũng không muốn để ông thấy bà mềm yếu, bà vươn tay nhận lấy: “Cảm ơn.”

 

Mạc Từ Tước cũng chưa đi, mà là thân cao chân dài ngăn ở bên cạnh xe.

 

Liễu Anh Lạc ngẳng đầu nhìn ông, chỉ thấy ông chống tay trên cửa, đôi mắt u trầm đang nhìn viền mắt bà đỏ bừng.

 

Rất nhanh, ông giơ tay, tới gần mặt bà…

 

Ông làm cái gì?

 

Liễu Anh Lạc quay đầu, tránh khỏi bàn tay to của ông.

 

Tay Mạc Từ Tước cứ như vậy cứng giữa không trung, ông nhìn dáng vẻ bà tránh liền chau mày, sau đó đóng cửa xe, về tới chỗ lái.

 

Xe sang phóng đi.

 

Trong xe, Liễu Anh Lạc ngồi ở phía sau, Lý Ngọc ngồi ở ghế cạnh tài xế, Liễu Anh Lạc toàn bộ hành trình cũng không nói gì, mà là thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.

 

“Tư Tước, anh tiễn Mạc phu nhân về nhà đi, sau đó đưa em về nhà, đêm nay anh có thể đến nhà em ngồi một chút, uống chén trà nha.” Lý Ngọc cười nói.

 

Trái tim Liễu Anh Lạc siết lại, Lý Ngọc mời Mạc Từ Tước đêm nay vào nhà uống trà, mọi người đều là người từng trải, người phụ nữ đêm khuya mời người đàn ông lên lầu uống trà, đây căn bản cũng không phải là uống trà.

 

Ông đã cùng Lý Ngọc phát triển đến bước này rồi ư?

 

Ông sẽ đi ư?

 

Liễu Anh Lạc siết chặt tay, ông sẽ phải đi thôi, dù sao ông là một người đàn ông bình thường ở mọi phương diện đều có nhu cầu, hiện tại Lý Ngọc chim nhỏ nép vào người, dịu dàng biết lấy lòng lại chủ động mời, ông làm sao có thể không đi?

 

Liễu Anh Lạc ngắng đầu, nhìn về phía trước, ông đang lái xe, nhìn thẳng, ánh đèn đường buổi tối xuyên qua cửa số xe chiết xạ lên gương mặt góc cạnh ấy, quyên rũ đến chết người.

 

“Được, tôi đi.” Lúc này Liễu Anh Lạc nghe Mạc Từ Tước đáp.

 

Ông nói ông đi.

 

Hai mắt Lý Ngọc sáng ngời, nhanh chóng cầm bàn tay của ông: “Vậy thì tốt quá Tư Tước.”

 

Mạc Từ Tước cũng không từ chối bàn tay của Lý Ngọc, ngược lại cầm ngược tay Lý Ngọc, đặt tay cô ta ở trên đùi bền chắc của mình.

 

Mạc Từ Tước nhếch môi, ông cười có chút không đứng đắn: “Vừa lúc tôi khát, đã lâu không uống trà, tài pha trà của cô chắc không tệ nhỉ!”

 

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Lý Ngọc nhanh chóng đỏ lên, lúc này vươn tay bắm một trên bắp đùi bền chắc của ông: “Tư Tước, anh còn đùa em như vậy, em sẽ không thích anh đâu.”

 

Mạc Từ Tước từ trong cổ họng bật ra tiếng cười.

 

Phía sau Liễu Anh Lạc như đứng đồng lửa, như ngồi đống than, bà không muốn lên xe chính là sợ thây cảnh bọn họ liếc mắt đưa tình, hiện tại bà vẫn thấy được cảnh mà bà không muốn thấy nhất.

 

Người đàn ông Mạc Từ Tước này tà tứ từ trong xương, hiện tại ông đang cười, đuôi mắt hẹp dài lưu động nếp nhăn, mà nếp nhăn ấy một chút cũng không hiện vẻ già, mà là năm tháng giao cho ông mị lực thâm hậu nhất của người đàn ông, ông hiện tại lộ ra vẻ quyến rũ đến chết người.

 

Mà Lý Ngọc đỏ bừng mặt, còn bóp bắp đùi ông, rất hiểu phong tình, một chút cũng không giống bà, trước đây Mạc Từ Tước đùa bà vài lần bà đã sợ đến né ra, chưa từng giống như Lý Ngọc liếc mắt đưa tình với ông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK