Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 980:

 

Không muốn nghe cô nói.

 

Chỉ muốn hôn cô.

 

Đột nhiên bị hôn, Lê Hương khế khựng, bờ môi mềm mại bị anh hôn lên, nhẹ nhàng gặm cắn, cơ thể ấy nặng nè đè lên, trực tiếp cô áp vào giường lớn mềm mại.

 

Chuếnh đầy hơi thở là mùi thơm mát lạnh nam tính ngào ngạt trên người anh, bá đạo xâm chiếm tất cả cảm quan của cô.

 

Cô tác tắc thất thủ, anh lại từng bước tiến công.

 

Lê Hương đưa tay chống đỡ lên lồng ngực to lớn của anh, muốn đẩy anh ra một chút, bởi vì cô sắp thở không được.

 

Lúc này Mạc Tuân bọc bàn tay nhỏ mềm mại của cô trong lòng bàn tay mình, anh dắt cô một đường đi xuống, rơi vào thắt lưng đen trên hông mình…

 

Lê Hương giống như điện giật nhanh chóng rút tay mình về.

 

Mạc Tuân nặng nề nhắm nghiền hai mắt, rời khỏi môi cô, anh chôn trong suối tóc dài của cô, hít sâu: “Lê Hương, em đừng do dự, em do dự là cho anh thêm lý do được voi đòi tiên An đây.

 

Lê Hương không nhúc nhích, bị động bị anh đè nặng, cô nhìn đèn treo sáng chói trên đỉnh đầu, tâm tư ngẩn ngơ.

 

Lúc này Mạc Tuân mở mắt ra, bàn tay chống bên giưoờng nhanh chóng đứng dậy, giọng nói đã khản đặc: “Ngủ đi, anh đi tắm.”

 

Mạc Tuân vào phòng tắm, vừa đi vừa nhắc ngón tay thon dài cởi cúc áo áo sơ mi.

 

Cúc áo mở hai cúc, lộ ra xương quai xanh tinh xảo của người đàn ông, hầu kết nhô ra, vô cùng khó chịu.

 

Không hôn cô còn đỡ, vừa hôn xong, ham muốn trong lòng như con mãnh thú phá tan xiềng xích xông ra.

 

Đi tới cửa phòng tắm, bên tai đột nhiên vang lên chuỗi tiếng bước chân, Lê Hương chạy như bay đến, từ phía sau ôm lấy vòng hông to lớn của anh.

 

Bước chân Mạc Tuân triệt để cứng đờ.

 

Vươn bàn tay, sờ lên hai tay nhỏ bé đặt trên eo, vuốt ve qua lại: “Lê Hương, em là đang khảo nghiệm định lực của anh sao, mau buông tay ra, nếu không anh sẽ không khách khí với em.”

 

Lê Hương lắc đầu: “Không buông.”

 

Mạc Tuân quay người sang, ánh mắt anh u trầm nóng rực, thể như cất chứa hai vòng xoáy nhỏ, gần như cuốn cô xuống, chậm rãi cong môi, anh cười như không cười nói: “Lê Hương, em quá đáng, không cho anh thì thôi, tự anh giải quyết cũng không cho?”

 

Hàng mi nhỏ dài của Lê Hương run lên: “Mạc Tuân, anh bây giờ chỉ biết múa mép thôi đúng không, ban nãy vừa nói không khách khí với em đi đâu rồi?”

 

Hô hấp Mạc Tuân trầm xuống, một giây kế tiếp, anh cúi lưng vác cô lên vai mình, đi vài bước rộng lên trước, trực tiếp đẩy cô ngã vào chiếc giường mềm mại.

 

Lê Hương lại càng hoảng sợ, nhanh chóng đưa tay che bụng nhỏ của mình.

 

Lúc này thaân theể đồ sộ của Mạc Tuân đè xuống: “Lê Hương, đây là em tự tìm, ai bảo em chọc anh?”

 

Anh hung hăng hoôn moôi cô, còn trầm giọng mắng một câu: “Anh thấy em là thiếu làm.”

 

Người đàn ông này?

 

Lê Hương chống lồng ngực to lớn của anh, rất nhanh ngón tay của cô cuộn lên, từ từ leo lên, ôm cổ anh.

 

Cô lật cả người, hiện tại hai người thay đổi tư thế, naam dưuới nuữ trên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK