Chương 1110:
Anh nhìn dáng vẻ hai mẹ con như lâm đại địch, như thể anh chính là tên đại ác nhân tội không thể tha kia.
Mẹ kiếp?
Mạc Tuân văng tục trong lòng, anh thấy cái nhà này.
anh không hề có chỗ đứng nữa rồi.
Anh hẳn là thoái vị, tặng cái nhà này cho hai mẹ con quá, phạt không được chửi không xong, cưỡi lên đầu anh ngồi luôn rồi?
Mạc Tuân thu tay về, xoay người rời đi.
Rất nhanh bên ngoài liền truyền đến tiếng thím Triệu: “Tiên sinh, đã trễ thế này, cậu muốn đi ra ngoài sao? Tiên sinh!”
Lê Hương nghe được tiếng đóng cửa rằm rầm, sau đó trên sân cỏ phía ngoài vang lên tiếng động cơ ô tô, anh đi.
Mạc Tuân giữa đêm khuya rời khỏi biệt thự Phong Lâm, đập cửa rời đi.
“Cô giáo Lê, sao tiên sinh lại đi thế?” Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng hỏi thăm của thím Triệu, sợ bọn họ hai xảy ra chuyện gì.
Dây thần kinh căng thẳng của Lê Hương nhanh chóng buông lỏng, cô cong đôi môi tái nhợt: “Thím Triệu, để anh ấy đi đi, tôi mệt mỏi quá.”
Cô thật sự rất mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi.
Mạc Tuân một đêm không về, nhưng cũng không ngăn Lê Hương và Mạc Thần Dịch gặp mặt, Lê Hương rất mừng.
Trong nhà trẻ lại vừa tuyển một giáo viên thực tập, là một sinh viên nữ xinh đẹp, gia cảnh không tốt lắm, trong lúc nghỉ học mới tới đi làm, tên là Tống Phỉ Phi.
Tống Phỉ Phỉ này đặc biệt thích Mạc Thần Dịch: “Dịch Dịch, cô Phỉ cho con một cây kẹo que nhé, về sau ngoại trừ cô Lê, cô Phỉ cũng có thể chơi cùng con đó, cô Phi biết rất nhiều thứ, còn nhiều hơn cô giáo Lê đấy nha.”
Mạc Thần Dịch căn bản không nhìn cây kẹo que, cũng không để ý đến Tống Phỉ Phỉ, dáng vẻ lạnh lùng lại xa cách.
“Dịch Dịch.” Lúc này Lê Hương đi tới.
Mạc Thần Dịch nhanh chóng giống như biến thành một người khác, cậu chạy tới nắm tay Lê Hương.
Tống Phỉ Phỉ nhanh chóng giấu cây kẹo que kia đi, cô ta nhìn Lê Hương cười ngọt ngào: “Cô Lê, vị Mạc tiểu thái tử này quả nhiên chỉ thích cô, cô dùng cách gì thế, lúc rảnh rỗi tôi muốn thỉnh giáo cô thêm đó.”
Lê Hương chau hàng mày thanh tú, cô không thích xưng hô “Mạc tiểu thái tử” của Tống Phỉ Phỉ với Tiểu Dịch Dịch, nhưng cô cũng không nói gì: “Được, chúng ta lúc rảnh rỗi trò chuyện tiếp.”
Lê Hương mang Mạc Thần Dịch đi.
Đi tới bên ngoài, Mạc Thần Dịch ngẳng khuôn mặt nhỏ.
phần điêu ngọc trác kia nhìn Lê Hương: “Cô giáo tiên nữ, con không thích cái cô Phỉ kia.”
Lê Hương dí dỏm nháy mắt, nhỏ giọng nói: “Suyt, Dịch Dịch, chúng ta không thể nói xấu sau lưng người khác, nhưng thật trùng hợp, cô Lê cũng không quá ưa cô Phỉ kia.”
Hai mẹ con nhìn nhau cười.