Chương 983:
Hồi lâu sau, sắc mặt Dạ Minh Châu đỏ thắm đi ra.
Cô ta mặc chiếc váy dài lộng lẫy, mặt ửng hồng, phía sau cô ta còn có hai người làm nữ đi theo, khí thế kia nghiễm nhiên chính là nữ chủ nhân của làng du lịch.
Lúc này bước chân Dạ Minh Châu dừng lại, bởi vì Lê Hương từ trước mặt đi tới, hiện tại Lê Hương đang nhìn cô ta.
“Các cô đi xuống trước đi.” Dạ Minh Châu hát tay ra hiệu người hầu lui xuống.
“Vâng.”
Dạ Minh Châu nhắc chân, đi tới trước mặt Lê Hương, cô ta vênh váo hống hách cười nói: “Lê Hương, tôi và Kiều Sâm tiên sinh đã điều tra rõ chân tướng, thuốc kia là một cái người làm nữ lén hạ, người làm nữ kia mến mộ Mạc tổng, nên động lòng gây rối, chúng tôi sẽ giao người làm nữ kia cho hai người Xử trí.”
Kiều Sâm tiên sinh lựa chọn bao che Dạ Minh Châu, đẩy một người làm nữ vô tội đi trước nòng súng, coi như đặt dấu chấm cho chuyện này.
Lê Hương nhếch môi, ánh mắt có sóng nước lưu chuyển: “Dạ Minh Châu, vừa rồi ở trên giường cô nhất định rất ra sức ha?”
Dạ Minh Châu cứng đờ.
“Dạ Minh Châu, Kiều Sâm tiên sinh còn chưa biết chân ái của cô là Mạc Tử Tiễn nhỉ? Bởi vì bị Mạc Tử Tiễn trong hôn lễ từ hôn, cho nên cô chỉ có thể câu được Kiều Sâm tiên sinh, nếu như Kiều Sâm tiên sinh biết anh ta chỉ là cái lốp dự phòng, không biết anh ta còn có thể bao che cho cô nữa không?”
Nhắc tới Mạc Tử Tiễn, tim Dạ Minh Châu như là bị kim châm vào, còn thiếu một bước, thiếu một bước nữa thôi là cô ta gả được cho Mạc Tử Tiễn rồi.
Mạc Tử Tiễn là thiên chỉ kiêu tử, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng vô song, lại là viện sĩ trẻ tuổi nhất Đề Đô, gả cho anh là mộng tưởng cả đời của cô ta.
Nhưng bây giờ cô ta lại luân lạc tới mức hầu hạ cho loại người lỗ mãng như Kiều Sâm tiên sinh, cô ta rất không cam lòng.
“Lê Hương, mày cho rằng nói như vậy Kiều Sâm sẽ tin sao? Mày thử đi, Kiều Sâm rốt cuộc tin mày hay là tin tao.” Dạ Minh Châu bình tĩnh cười nói.
Lê Hương nhướng chân mày lá liễu: “Cho nên, cô phải phối hợp với tôi.”
“Có ý gì?” Dạ Minh Châu đã giao thủ với Lê Hương, đối với thủ đoạn sắc bén của Lê Hương cô ta rất sợ hãi, bây giờ nhìn dáng vẻ Lê Hương thần bí, cô ta nhất thời có dự cảm không lành.
Lúc này Lê Hương đi lên trước, cô đi tới trước mặt Dạ Minh Châu thấp giọng cười nói: “Cũng không có ý gì, chính là cô Lê thuốc thế nào, thì tôi sẽ làm thế ấy với cô.”
Dạ Minh Châu nhanh chóng cảnh giác, cô ta nhấc chân bỏ chạy.
Thế nhưng không còn kịp, Lê Hương phất tay một cái, thuốc bột vô sắc vô vị liền tỏa ra phía sau Dạ Minh Châu.
Dạ Minh Châu cảm thấy toi chuyện rồi, cô ta xoay người chạy, đi tìm Kiều Sâm.
Thế nhưng Kiều Sâm không ở trong phòng, không biết đi đâu.
Dạ Minh Châu dần dần cảm thấy toàn thân khô nóng, ngay cả đại não đều trở nên hỗn độn, cô ta đưa tay kéo chiếc váy trên người, muốn để mình mát hơn chút.
Lúc này cửa phòng bị đầy ra, một hộ vệ mặc áo đen đi đến.
Dạ Minh Châu nhìn về phía hộ vệ mặc áo đen kia, khuôn mặt hộ vệ rất nhanh chồng chất với khuôn mặt tuấn mỹ kia của Mạc Tử Tiễn.
“Tử Tiễn!” Dạ Minh Châu nhào đến, ôm lấy hộ vệ kia: “Tử Tiễn, là anh sao? Em rất nhớ anh, rất nhớ rất nhớ anh.”