Chương 687:
Lúc này Tiểu Viên Viên dường như tâm linh tương thông, nó ngắng đầu, lập tức liền thấy Lê Hương trước mặt.
Meo…
Meo meol Tiểu Viên Viên nhanh chóng phốc xuống từ tay Mạc Tuân, cứ như thể sống lại, trực tiếp chạy tới bên chân Lê Hương, À ;IÁ ` ˆ ˆ mêm mại lây lòng kêu lên meo…
Một màn này quả thực làm cho Lệ Yên Nhiên chấn kinh, cô ta hoàn toàn không giải quyết được Tiểu Viên Viên, ban nãy còn suýt chút nữa bị Tiểu Viên Viên cào, vậy mà Tiểu Viên Viên nhanh chân chạy đến bên chân Lê Hương làm nũng bán manh(*) là ý gì? () Bán manh: Làm điệu bộ dễ thương, đáng yêu để được người khác vuốt ve cưng chiều.
Điều này sao có thể? Lê Hương thấy Tiểu Viên Viên gầy đi, rất đau lòng, cô ngồi xốm xuống, vươn cánh tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của Tiểu Viên Viên.
Tiểu Viên Viên rất hưởng thụ, dụi dụi mặt mèo vào lòng bàn tay Lê Hương, kêu lên meo meo…
Tiểu Viên Viên nói, chủ nhân, em đói rồi.
Lê Hương đứng lên, cô nhìn Mạc Tuân: “Viên Viên không ăn bao lâu rồi?”
Mạc Tuân nhìn cô: “Đã mấy ngày.”
“Vậy tôi có thể đút nó ăn một chút không?” Lê Hương hỏi ý anh.
Mạc Tuân gật đầu: “Có thẻ.”
Lê Hương đi ra ngoài, đi vào quầy bán thức ăn vặt xuất nhập khẩu, Tiểu Viên Viên phe phẩy cái đuôi, hoàn toàn không đêm xỉa đến Mạc Tuân, hấp ta hấp tấp chạy theo Lê Hương.
Rất nhanh, Lê Hương đã trở về, cô mua một túi bánh bích quy cá nhỏ, mở túi ra, cô cầm một cái bánh đút cho Tiểu Viên Viên.
Tiểu Viên Viên a ô mở miệng ăn, mặt nó hiện lên vẻ “ô, đây là mỹ vị thần tiên gì thế này”, vừa ăn vừa ngoắc ngoắc đuôi.
Lệ Yên Nhiên cứng đờ tại chỗ, sắc mặt vô cùng xấu, Tiểu Viên Viên là thú cưng của Mạc Tuân, con thú cưng này rất giống với nam chủ nhân của nó, hết sức lạnh lùng cô quạnh, không gần nữ sắc.
Lệ Yên Nhiên không thu phục được Tiểu Viên Viên, nhưng tâm lý cô ta vẫn rất thăng bằng, cô không thu phục được, đám phụ nữ khác cũng không thu phục được.
Nhưng bây giờ Lê Hương xuất hiện, cô đã thu phục được Tiểu Viên Viên.
Lệ Yên Nhiên nhìn bánh bích quy cá nhỏ trong tay Lê Hương, bánh bích quy này cũng không phải rất cao cấp, hoàn toàn kém với đồ ăn cho mèo cô ta tỉ mỉ chọn lựa, nhưng Tiểu Viên Viên lại thích ăn.
Hai tay Lệ Yên Nhiên xuôi ở bên người hai nhanh chóng siết thành quyền, cô ta sao lại cảm giác mình bị người ta mạnh mẽ vả một bạt tail Mạc Tuân rũ mắt nhìn Lê Hương nửa ngồi trên đất, cô đang đút mèo ăn, trên khuôn mặt tuyệt sắc nhộn nhạo ý cười mềm mại, anh đột nhiên cảm thấy cô rất giống Tiểu Viên Viên, hiện tại cô mềm mại vô hại chính là một chú mèo sữa nhỏ.
Bỗng Lam Yên ho khan một tiếng, bà đi tới trực tiếp ngăn ánh mắt Mạc Tuân, không cho anh nhìn nữa, một tên đàn ông đã đính hôn còn muốn dán mắt chăm chú vào Lê Hương nhà bà, cũng không biết trong lòng có ý định gì? Lam Yên nâng làn chiếc váy dài trong tay: “Lê Hương, đừng nựng mèo nữa con, chúng ta đi làm chính sự, mẹ chọn cho con bộ váy, con mau vào thử một chút.”
Lê Hương nhìn thoáng qua chiếc váy dài kia, là chiếc váy lụa dài màu rượu, phía trước là kiểu cỗ treo băng đô, kiểu dáng rất đẹp, kiểu dáng rất đẹp, chỉ là… phía sau lộ lưng.
Lê Hương mặc quần áo khá bảo thủ, chưa từng mặc váy lộ lưng: “Mẹ Lam, cái váy này không thích hợp lắm ấy ạ!?”
“Sao mà không thích hợp, Lê Hương, ngày mai con sẽ là nhân vật chính, phải xinh đẹp đè áp toàn trường, mẹ thấy họp, mau vào thay cho mẹ xeml” Lam Yên không nói lời nào nhét chiếc váy vào ngực Lê Hương, còn đẩy cô tới phòng thay đô.