Chương 241:
Hoáắc Tuyền không ngờ anh lại phản, ứng lớn như vậy, vừa rôi cô ta còn rât tự tin, nhưng ai biết thấy cô ta không phải là Diệp Linh, anh liên muốn giết chết cô.
Hoäc Tuyên rất sợ hãi, ý nghĩ quyên rũ vừa rồi trong cơn đạu đột ngột biên sạch không còn dấu vết, cô ta cảm giác được Có Dạ Cần không nói đùa, vội nói: “Anh Dạ Cần, em… Diệp Linh cho em vào, thẻ phòng cũng vậy… Là Diệp Linh đứa cho em… “
Thẻ phòng là do Diệp Linh đưa.
Cố Dạ Cần sớm đã nghĩ ra rồi, bây giờ được Hoặc Tuyên khẳng định lại, anh cong đôi môi mỏng của mình, lồng ngực cường tráng phập phòng lên xuông, nhâc chân đạp cái ghế lăn quay.
Cô vậy mà dám!
Tốt, cô được lắm!
Hoắc Tuyền run lên vì sợ hãi: “Anh Dạ Cần, những gì em nói.. . đều là sự thật, Diệp Linh còn nói.. . anh thích phụ nữ dâm đãng, bảo em cố gắng phục vụ anh, cô ây còn nói.. . anh là thứ… rác rưởi mà cô ây không cân..
Mấy năm gần đây, Cố Da Cần cảm thấy điều anh tự hào nhất chính là tính tự chủ, dù sao thì lớn lên trong một gia đình như vậy, nêu anh không có sức tự chủ, có lẽ anh đã phát điên từ lâu rôi, nhưng Diệp Linh luôn là ngoại lệ trong cuộc đời anh. Niềm tự hào nhất về sự tự chủ thất bại thảm hại trước mặt cô.
Có Dạ Cần giơ tay gạt hết chai rượu trên quây xuông đất, anh đập phá mọi thứ trong phòng.
Động fĩnh lớn như vậy dĩ nhiên thu hút sự chú ý. của bên ngoài, Hoắc Tây Trạch đạp cửa vào: “Anh Dạ Cần, có chuyện gì vậy, anh làm gì thế… đm, Hoặc Tuyền, sao em lại ở đây?”
Lần đầu tiên Hoắc Tuyền thấy bộ dạng điên cuông của Cô Dạ ân, bây giờ nhìn thấy Hoặc Tây Trạch đến, cô ta hệt như nhìn thầy cọng rơm cứu mạng: “Anh ơi, mau cứu eml”
Hoắc Tây Trạch không cần suy nghĩ cũng biết chắc là em gái mình đến hiến thân, chọc giận Cô Dạ Cần. Dù sao thì cô ta cũng là em gái của anh, không thể thây chết không cứu được.
“Anh bạ Cần, lần này nhật định là lỗi của em gái em sai, nhưng xin anh hãy tha thứ cho em ây lân này được không, em hứa từ nay con bé sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa.”
Cả căn phòng lộn xôn, ngũ quan tuần mỹ của Cô Dạ Cần trong ánh đèn mờ ảo lộ ra vẻ u ám, anh nheo mắt và phun một chữ: “Cút!”
“Hoắc Tuyền, đi!” Hoặc Tuyền nhanh chóng mang theo Hoäc Tuyên rời đi.
Cô Dạ Cân bước vào phòng tăm, xôi nước lạnh vào người, lúc này một tràng chuông điện thoại di động du dương vang lên, có cuộc gọi đền.
Bàn tay to ướt đẫm nước của anh vươn ra nhân nút nghe, giọng nói cụng kín của thư ký riêng vang lên từ đâu dây bên kia: “Thiêu gia, Diệp Linh đã rời khỏi 1949 rồi ạ.”
Có Dạ Cần im lặng vài giây rồi thản nhiên nói: “Bảo người ta đình chỉ mọi hoạt động của Diệp Linh, giấu cô ây lại… Nói cho cô ấy biết khì nào nghĩ thông thì đến tìm tôi ÿ
Lê Hương đi trên hành lang, vừa nghĩ tới cách vừa rôi Mạc Tuân bảo cô gọi anh là bố và chồng ở bàn bài, khuôn mặt nhỏ nhắn cô đỏ như tôm luộc, hết sức xấu hồ.
Lúc này cô dừng lại, vì một bóng dáng cao to điên trai đang đi tới trước mặt cô; là Mạc Tuân ởi tới.
Sao anh lại ra đây?
Lê Hương quay người bỏ chạy.
Nhưng mới chạy được hai bước, Mạc Tuân đã đuổi theo cô từ phía sau, anh vươn cánh tay vạm vỡ ôm lấy vòng eo thon của CÔ, trực tiếp kéo cô vào lông ngực: “Em chạy cái gì?”
Lê Hương hừ một tiếng: “Em chỉ không muôn đề ý đến anh, sao rồi, thuốc lá của Lê Nghiên Nghiên vân chưa mua về hả?”
Mạc Tuân nhéch đôi môi mỏng, ánh mắt anh tuần mang theo ý cười vui vẻ: “Em là người bảo anh làm mỹ nam kề, bây giờ người nhỏ mọn cũng là em, bảo cô ta mua gói thuốc chỉ là đuổi cô ta đi, Mạc phu nhân à, giâm này mà em cũng ăn à?”