Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1030:

 

Chuyện này không bình thường.

 

Trận pháp này chỉ có một cách có thể phá, đó chính là máu Xích Tử.

 

Trên người hắn ta không có máu Xích Tử, vậy người vào trong trận tất nhiên có một người trên người chảy xuôi máu Xích Tử, người đó là huyết mạch hoàng gia Hoa Tây Châu, là đế vương chân chính.

 

Đây chính là máu Xích Tử.

 

“Lê Hương, đây là máu của ai?” Tô Hi hỏi.

 

Đây là… máu của Mạc Tuân?

 

Lê Hương lần đầu tiên vào cấm địa, liền phát hiện Nhiếp Tâm thuật không hề có tác dụng với Mạc Tuân, lúc đó cô liền hoài nghỉ.

 

Lần này cô đến Hoa Tây Châu một mục đích khác chính là, lấy một giọt máu của Mạc Tuân, cô muốn kiểm chứng thử suy nghĩ trong lòng.

 

Lúc đó ở trong phòng, Mạc Tuân rất tức giận, một quyền đập vào trên vách tường, anh chảy rất nhiều máu, cô nhân cơ hội lấy một giọt.

 

Hiện tại cô nắm giọt máu này đi lại tự nhiên trong trận, xem ra máu của Mạc Tuân chính là… máu Xích Tủ?

 

“Lê Hương, em không muốn nói ra tên của người này, là bởi vì muốn bảo vệ anh ta, đúng không? Được, anh có thể không hỏi, nhưng máu Xích Tử tái hiện, Hoa Tây Châu sắp phải nghênh đón một trận gió tanh mưa máu, Lan Lâu Cổ Quốc của chúng ta và Hoa Tây Châu có mồi ràng buộc sâu xa, tất nhiên cũng sẽ bị cuốn vào trong đó.”

 

“Lan Lâu Cổ Quốc?”

 

Con ngươi Lê Hương đột nhiên co rụt lại, không khỏi lặp lại tên này.

 

Lê Hương từng thấy qua cái tên “Lan Lâu Cổ Quốc” trong một quyền cổ thư, đây là một quốc gia rất thần bí, sau đó bởi vì một nguyên nhân mà hoàn toàn biến mắt.

 

Trong cổ thư cũng không có viết rõ nguyên nhân này là cái gì, cho nên Lê Hương cũng không biết, cô tuyệt đối không ngờ rằng bản thân đến từ Lan Lâu Cổ Quốc.

 

“Lê Hương, không sai, nhà của em chính là Lan Lâu Cổ Quốc, Lan Lâu Cổ Quốc chúng ta sở hữu y thuật trung y cao thâm nhất huyền ảo nhất trên đời này, nhất là thiện châm, nơi đó là tiên cảnh nhân gian chân chính, mẹ em Lâm Thủy Dao là nữ vương đại nhân đang đảm nhiệm Lan Lâu Cổ Quốc.” Tô Hi nói.

 

“Cái gì?” Mắt Lê Hương khẽ giật: “Mẹ em là nữ vương đại nhân, vậy chẳng lẽ em là… là công chúa?”

 

Tô Hi cong đôi môi mỏng: “Không phải, Lê Hương, từ khoảnh khắc em đặt chân về nhà kia trở đi, em chính là tân nữ vương đại nhân rồi.”

 

*” Lê Hương không hề có chút tâm lý chuẩn bị, cho nên không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng rất nhanh cô đã khôi phục trấn định: “Anh Tô Hi, chúng ta vẫn nên đi tìm bảo rương thứ hai mẹ lưu lại thôi!”

 

*U? Lê Hương đi tới dưới cây đại thụ lần đầu tiên cô tiến nhập cấm địa, lúc đó cô ở trong Nhiếp Tâm thuật trong thấy được bảo rương của mẹ ở đây.

 

Hiện tại, bảo rương thứ hai lặng lặng nằm ở nơi đó.

 

Lần này không phải ảo ảnh, mà là thực sự.

 

Lê Hương nhanh chóng chạy lên trước, cầm bảo rương thứ hai lên, thật tốt quá, cô rốt cuộc tìm được rồi?

 

Bảo rương thứ hai cũng không có khóa, Lê Hương trực tiếp mở ra, đôi mắt sáng trong lóe ra ý cười toái sáng: “Anh Tô Hi, anh nói xem bảo rương thứ hai của mẹ sẽ để lại cái gì cho em, còn có thể là y điển không ạ?”

 

Tô Hi cũng không trả lời, Lê Hương mở bảo rương ra, trong rương cũng không có y điển, mà là một ống sáo màu xanh Mạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK