Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 683:

 

Lúc ở Hải Thành, Lệ lão phu nhân là muốn rao bán Từ Thiếu Nam cho Lê Hương, nhưng Lê Hương không có ý đó, lúc đó Lệ lão phu nhân đã muốn nhận Lê Hương làm cháu gái của mình rồi, nghe nói Lê Hương muốn tới Đề Đô, bà tự mình đến sân bay đón, ai biết chỉ nghe được tin dữ của Lê Hương.

 

Hiện tại biết được Lê Hương chưa chết, Lệ lão phu nhân lo ngay lập tức sẽ muôn nhận cô cháu gái này vê nhà.

 

Từ Thiếu Nam xoa xoa đầu mình, anh ta lại một lần nữa hoài nghỉ, anh ta không phải cháu ruột?

 

Lúc này Mạc Tuân và Lệ Yên Nhiên đi ra, Lệ Yên Nhiên đã chạy tới khoác lên cánh tay Lệ lão phu nhân, thân mật làm nũng: “Bà nội, rốt cục bà đã về, cháu nhớ bà muốn chết.”

 

Lệ lão phu nhân sờ sờ đầu Lệ Yên Nhiên: “Yên Nhiên, cháu đã đính hôn, là vị hôn thê của người khác, phải học trưởng thành.”

 

“Cháu biết rồi nội, được rồi bà nội, vừa rồi bà và anh họ Thiếu Nam nói gì thế ạ, cháu thấy dáng vẻ hai người trò chuyện rất vui vẻ.” Lệ Yên Nhiên tò mò hỏi.

 

*À, cũng không có gì, chính là bà chẳng máy chốc sẽ nhận một cô cháu gái về, đến lúc đó Yên Nhiên cháu chính là chị, cháu phải quan tâm em gái cháu đấy, biết không?” Lệ lão phu nhân giao phó nói.

 

Cái gì? Lệ Yên Nhiên cứng đờ, cô ta chẳng thể ngờ rằng bà nội nhận một cô cháu gái về, cô ta không cần, cô ta là con gái duy nhất của Lệ gia, độc chiếm cưng chiều yêu thương cùng ánh hào quang kia, cô ta sao phải nhường cho kẻ khác? Lúc này rất nhiều người vây quanh, mọi người cười nói: “Lệ lão thái quân, bà coi trọng cô gái nhà ai vậy?”

 

“Cô gái đó thực sự là gặp may rồi, lại được lão thái quân nhận cháu gái, mang họ Lệ.”

 

“Tôi cảm thấy được cô gái này nhất định là Huệ chất Lan tâm(*), nên mới có thể được lão thái quân yêu thương như vậy.”

 

(°) Huệ chất Lan tâm: Phẩm chất của hoa Huệ, tắm lòng của hoa Lan, ý chỉ những trái tim cô gái thuần khiết như hoa Huệ, cử chỉ ưu nhã thanh cao như hoa Lan.

 

Lệ lão phu nhân cười rất vui vẻ: “Tôi thích cô bé này, là tiểu tiên nữ của tôi, mọi người đừng gấp, đến lúc đó tôi sẽ tổ chức yến hội mời mọi người đến uống rượu.”

 

Mọi người thấy Lệ lão phu nhân yêu thích cô gái kia như thế, quả thực muốn vượt mặt Lệ Yên Nhiên rồi, ai nấy đều hận không thể hiện tại biết được cô gái kia là ai, bọn họ đi chuẩn bị trước một chút, kết giao bạn bè gì đó.

 

Tâm trạng đang bay cao của Lệ Yên Nhiên trực tiếp chìm đến đáy, cô ta vậy mà vô duyên vô cớ có thêm một đứa “em gái”, cô ta chưa từng thấy được bà nội thích một người như thé.

 

Cô gái kia rốt cuộc người nào? Thế nhân đều thích gió chiều nào theo chiều nấy, đám người này đều mài dao soàn soạt rồi, hận không thể sẽ đi ngay bây giờ nịnh bợ cô gái kia, trong lòng Lệ Yên Nhiên như có con kiến đang gặm nhắm.

 

Lúc này Lệ lão phu nhân mới nhớ tới chính sự, bà hướng đến Mạc Tuân đứng cạnh vẫn không lên tiếng: “A Đình, bà giao Thản Nhiên cho cháu, sau này cháu phải sống tốt với Yên Nhiên đấy.”

 

Mạc Tuân không có biểu tình gì, anh gật đầu: “Dạ.”

 

“Vậy được, không có chuyện gì bà đi về trước, Thiếu Nam, đi.”

 

Lệ lão phu nhân gọi Từ Thiếu Nam, xoay người rời đi.

 

Lệ Yên Nhiên cứng ở tại chỗ, cô ta đột nhiên có cùng câu hỏi với Từ Thiếu Nam, cô ta là cháu ruột, bà nội đến nhìn một chút liền đi sao? Vừa rồi dáng vẻ bà nội đối với cô gái kia cũng không phải như vậy, bà nội còn nói muốn tổ chức yến hội chiêu đãi mọi người?

 

Lễ đính hôn thuận lợi kết thúc, Mạc Tuân lái xe đưa Lệ Yên Nhiên về.

 

Trong chiếc Rolls-Royce Phantom sang trọng, Lệ Yên Nhiên ngồi cạnh ghế lái nhìn người đàn ông bên cạnh, anh đã cởi áo vest bên ngoài, trên người bây giờ là áo sơ mi trắng kèm áo may-ô, loại chính trang tinh anh này càng tôn thêm vẻ anh tuấn như ngọc ấy, nỗi bật bất phàm, ánh đèn ven đường xuyên qua cửa xe hất lên gương mặt điển trai ấy, anh tuấn bức người.

 

Lệ Yên Nhiên cũng là nhan khống(*), hiện tại đã bị khí chất thành thục và gương mặt điển trai của Mạc Tuân hấp dẫn, răng cắn môi, cô ta nhỏ giọng hỏi: “Anh Tuân, đêm nay…

 

chúng ta ở đâu vậy ạ?”

 

(*) Nhan khống: Ý chỉ những người si mê với người đẹp, vẻ đẹp bên ngoài.

 

Đã là vị hôn phu hôn thê, hẳn là ở chung nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK