Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 735:

 

Chỉ cần nghĩ đến vừa rồi nhiều người vây cô như vậy, tấn công cô, đáy mắt Mạc Tuân liền cuồn cuộn ra tầng lệ khí đáng SỢ.‌ Cô gái này nên đánh, thế nhưng, chỉ có thể bị anh đánh?

 

Những người khác căn bản không tư cách chạm vào cô dù chỉ một chút?

 

Lê Hương đau ra tiếng, đôi mắt đen láy ánh nước lên án nhìn anh, giận trách: “Mạc tổng, anh nhẹ một tí đi, anh là cố ý trả thù tôi!”

 

Mạc Tuân từ trong cổ họng bật ra tiếng cười nhạt, còn cố ý đè vết thương cô: “Cô thích thì hung dữ với tôi, có bản lĩnh bắt nạt tôi, sao không có bản lĩnh bắt nạt người khác đi, đừng để người ta ức hiếp chứ?”

 

*.” Lê Hương căn bản cũng không hiểu anh đang nói cái gì, cô khi nào bắt nạt anh, cô cũng không dám, sao cô lại nghe được oán khí từ trong lời anh? “Mạc tổng, sao anh lại tới đây, anh là đến tìm Lệ Yên Nhiên sao?” Lê Hương thay đổi trọng tâm câu chuyện.‌ Cái trán của cô đã không chảy máu nữa, máu bị anh đè xuống, Mạc Tuân lúc này mới cất khăn tay của mình, vẻ mặt lãnh khốc đạm mạc nói: “Tôi là tới tìm cô!”

 

“Tìm tôi?” Lê Hương chỉ chỉ chính mình: “Mạc tổng, như anh vậy không đúng đâu! Tôi và vị hôn thê của anh đều ở radio này, anh bỏ qua cô ta tới tìm tôi?”

 

Mạc Tuân khế nhếch môi mỏng, nhướng mày kiếm anh khí liếc cô: “Nhận được thư luật sư của tôi chưa?”

 

Lê Hương thiếu chút nữa liền quên mắt chuyện thư luật sư này, cô dời mắt từ khuôn mặt lạnh lẽo xuống đũng quần anh, nghỉ ngờ quan sát.‌ Thấy cô chớp hàng mi cánh bướm to gan nhìn thân thể mình, ánh mắt Mạc Tuân đột nhiên tối sầm lại: “Lê Hương, mắt cô đang nhìn đâu đó?”

 

Lê Hương nhanh chóng thu mắt, cô chau đôi mày thanh tú: : LÚC tổng, thư luật sư tôi đã nhận, nhưng, tôi thực sự húc anh đến phế sao, miệng anh nói lại không có bằng chứng.”

 

Cô nghiêm trọng hoài nghi anh đang giả vờ.‌ Tuy là ngày đó ở Mạc gia cô hết sức tức giận, cũng không lưu tình, nhưng anh cũng không đến nổi yếu ớt như vậy, húc gối một cái liền phế.‌ Hiện tại anh chơi cái chiêu thư luật sư này, rất có ý dây dưa cô, khiến người ta không nghi ngờ cũng khó.‌ “Bốp” một tiếng, Mạc Tuân đột nhiên chống tay lên vách tường cạnh cô, dùng lồng ngực rắn chắc của mình chặn cô lại giữa vách tường và ngực mình: “Nói như vậy là cô muốn ăn vạ, không định phụ trách với tôi?”

 

“Tôi không phải ý này…”

 

Lê Hương lời vẫn chưa dứt, Mạc Tuân trực tiếp kéo bàn tay nhỏ của cô, đè lên đũng quần mình.‌ Con ngươi sáng của Lê Hương chọt co rụt lại, chờ sau khi phản ứng lại, cô như là bị điện giật dùng sức hắt tay anh.‌ Cơ bắp trên người trong nháy mắt căng chặt, khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay nhuộm đầy nét đỏ ửng khả nghi, vết đỏ ửng còn lan tràn đến vành tai trắng như tuyết của cô.‌ Lê Hương hận không thể lập tức đi rửa tay, mạnh mẽ chà xát tay mình mấy lần, cô khiếp sợ nhìn anh: “Mạc Tuân, anh có phải điên rồi không, anh đây không phải đùa giỡn lưu manh nữa, tôi sẽ kiện anh tội quấy ri tình dục?

 

Mạc Tuân nhìn thẳng cô, đen đục âm trầm: “Đừng có được lợi còn ra vẻ, không phải cô là muốn như vậy hả, tôi cùng lắm cũng chỉ là để cô được như nguyện.”

 

Cái… Cái gì? Mạc Tuân nhìn dáng vẻ khiếp sợ u mê của cô, giống như một tiểu bạch thỏ cái gì cũng không hiểu, thanh thuần đến bóp ra được nước.‌ “Cô một mực chống chế, một mực trốn tránh trách nhiệm, lý do chính là nghi ngờ tôi đang giả vờ, không phải là muốn đích thân kiểm chứng sao?”

 

“…” Lê Hương nhanh chóng phủ nhận, cô không có?

 

“Tôi đã để cho cô kiểm chứng qua, vừa rồi tôi không hề phản ứng, Lê Hương, cô biết tầm quan trọng của chuyện này không, cô hủy hoại tính phúc của tôi, Yên Nhiên đã vì chuyện này mà giận dỗi với tôi rồi, còn tuyên bố phải từ hôn với tôi, cô phải phụ trách với tôi, trị liệu cho tôi.”

 

Yên Nhiên tự dưng bị gọi hồn.‌Đừng tin anh ấy! Anh ấy là tên lường gạt?

 

Lê Hương nỗ lực áp sát lên vách tường thiếp, muốn cách anh xa một chút, vừa rồi… Vừa rồi anh dường như thực sự không có phản ứng, chẳng lẽ anh thật sự phế rồi sao? Vậy làm sao bây giờ? Cô là bác sĩ, nhưng cô không am hiểu khoa Nam mà, cô cũng không trị liệu cho anh được, anh phải đi tìm chuyên gia khoa Nam uy tính chứ.‌ Lê Hương vươn hai tay nhỏ bé chống lên lồng ngực rắn chắc của anh, muốn anh đầy ra ngoài: “Vậy… để tôi nghĩ cách, anh buông tôi ra đi, trên người tôi rất bẩn, đi tắm rửa thay đồ trước đã.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK