Chương 1250:
Lê Hương lời vẫn chưa nói hết, Mạc Tuân vươn tay, trực tiếp hất rơi bình hoa trên bàn xuống đất.
Tiếng thủy tinh vỡ nát thanh thúy, bình hoa vỡ tan tành dưới sàn.
Lê Hương lại càng hỏang sợ, im thin thít.
Kỳ thực cô không biết mình vừa nói sai câu nào, lẽ nào anh về sau sẽ không cưới vợ sao, cô không muốn Dịch Dịch của cô gọi người phụ nữ khác là mẹ, coi như cô ích kỷ đi!
Lồng ngực Mạc Tuân phập phồng, nếu như không phải Tiểu Mạc Thần Dịch đang ở đây, anh có thể sẽ bóp cổ cô lần nữa, cô cứ như vậy không kịp chờ đợi giao anh cho người phụ nữ khác, cô cứ như vậy không kịp chờ đợi muốn nhìn anh cưới người phụ nữ khác, cô rốt cuộc có trái tim hay không?
Còn nữa, ba năm nay anh căn bản chưa từng có người phụ nữ khác!
Anh chỉ có cô!
Nhưng, hiện tại anh cũng không tính nói điều này cho cô biết, cho dù rốt cuộc tình cảm nhiều năm của anh đã đặt sai người!
“Mạc Thần Dịch, mau chọn đi, thời giờ của bó có hạn!” Nói xong Mạc Tuân nhắc chân dài trực tiếp xoay người rời đi, nơi đây làm cho anh hít thở không thông, ở lại dù chỉ một giây cũng làm cho anh cảm thầy sắp không khống chế được.
Anh đi ra ngoài.
Mạc Tuân nhanh chóng biến mắt, điều này làm cho những lời muốn thốt ra của Lê Hương đều nghẹn nơi cổ họng, cô chỉ có thể nhìn Bịch Sữa Nhỏ, thả giọng mềm nhẹ nói: “Dịch Dịch, chuyện của bố và mẹ có chút phức tạp, về sau có thời gian mẹ sẽ giải thích cho con, con chỉ cần nhớ kỹ một thứ, bố và mẹ đều yêu con, sau này dù xảy ra chuyện gì, bố mẹ cũng đều sẽ ở cạnh con.”
“Dạ, mẹ, con biết rồi.” Tiểu Mạc Thần Dịch ngoan ngoãn gật đầu.
Lê Hương luyến tiếc đứa con trai này nhất, làm con cả, Mạc Thần Dịch từ khi sinh ra đã rời khỏi cô, Lê Hương nâng khuôn mặt nhỏ của Mạc Thần Dịch, dùng sức hôn lên trán cậu: “Dịch Dịch, bây giờ con có thể lựa chọn, con muốn theo bó, hay là muốn ở cùng mẹ, con không cần đặt gánh nặng trong lòng, chỉ cần nghe theo tiếng nói trong lòng con.”
Tiểu Mạc Thần Dịch suy nghĩ một chút: “Mẹ, con muốn ở cùng bố.”
Bịch Sữa Nhỏ lựa chọn Mạc Tuân.
Kỳ thực Lê Hương sớm đã có chuẩn bị tư tưởng, ba năm nay Bịch Sữa Nhỏ đều là Mạc Tuân tự tay nuôi lớn, hai bố con đi qua thời gian gian nan nhất.
Cho nên, Bịch Sữa Nhỏ vẫn là lựa chọn bố của mình.
“Mẹ, bố rất yêu rất yêu con, tuy tuổi tác của bó lớn, tính khí rất không tốt, có đôi khi còn có thể động thủ đánh mông con, nhưng con không muốn rời khỏi bố, bởi vì ngay.
cả con cũng đi, sẽ không có ai ở cạnh bó, chăm sóc bố.”
Đôi mắt trong vắt Lê Hương dâng lên nước mắt, cô dùng sức gật đầu: “Giỏi, Dịch Dịch có thể lựa chọn bó, đây cũng nói rõ bố chăm sóc Dịch Dịch rát tốt, mẹ rất yên tâm.”
Mạc Tuân đã ra khỏi Vân Hải, hiện tại ngồi trên chiếc Rolls-Royce limo, xe không đi, bởi vì anh đang đợi Mạc Thần Dịch.
Rất nhanh, phía trước đi tới hai bóng người một lớn một nhỏ, là Lê Hương nắm tay Bịch Sữa Nhỏ đi ra.
Hai mẹ con không biết đang nói cái gì, trên mặt Lê Hương treo nụ cười nhàn nhạt, Bịch Sữa Nhỏ tung tăng, có chút vui vẻ.
Mạc Tuân xuyên qua cửa sổ xe nhìn một màn này, mày kiếm lập tức chau chặt, anh hừ lạnh một tiếng, quay mặt chỗ khác, không nhìn tới bọn họ.
Rất nhanh cửa sau xe đã bị kéo ra, Bịch Sữa Nhỏ leo lên xe: “Mẹ, tạm biệt.”