Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1891:

 

May mãn chính là, Lê Hương cũng không bị lây bệnh, mà là quá kiệt sức mà thôi.

 

Sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi, Lê Hương tiếp tục làm việc, Mạc Tuân ở ngoại vận chuyển vật tư.

 

Lúc tất cả kết thúc đã là mùa xuân năm sau, cánh cổng lớn bị niêm phong kia “oanh” một tiếng được mở ra, Lê Hương tháo xuống khẩu trang phòng hộ, đi ra ngoài.

 

Lúc này quang đãng vạn dặm, dương quang xán lạn, bên ngoài đều là người, tràn đầy vẻ vui mừng sống sót sau tai nạn.

 

Trong đám người, Lê Hương liếc mắt liên thây được thân ảnh quen thuộc tận xương kia.

 

Mạc Tuân đứng ở nơi đó, chẳng bao giờ vắng mặt.

 

Hôm nay anh mặc áo khoác đen mỏng, ánh mặt trời chói chang chiếu lên thân anh ánh vàng sáng rực, anh mềm mại nhìn cô cười, sau đó hướng cô chậm rãi mở rộng cánh tay: “Mạc thái Thái, hoan nghênh về nhà.”

 

Lê Hương chạy tới, nhào vào trong ngực anh.

 

Nụ hôn của anh, rơi trên nước mắt của cô.

 

Trong cuộc sống hoa thơm ngàn vạn, chỉ có em là nơi trái tim hướng tới, tình đã say nông.

 

Lúc này, anh hôn lệ của cô, ngân vang lên bài ca ái tình cuối cùng.

 

Em đang đợi gió.

 

Em đang chờ anh.

 

Em tặng mình cho anh.

 

Lời người dịch: Vậy là truyện của Lê Hương và Tuân đã kết thúc, nhưng vẫn còn ngoại truyện về các nhân vật khác, hai người họ sẽ là nhân vật khách mời đặc biệt.

 

Hôn lễ của Mạc Tuân và Lê Hương sắp tới, làm phù dâu, Diệp Linh rất sớm đã đến, đi chứng kiến hạnh phúc của cô bạn thân.

 

Diệp Linh đang thử đồ phù dâu, Lê Hương chọn một chiếc váy phù dâu màu lam nhạt hở lưng và đưa cho Diệp Linh: “Linh Linh, mặc cái này đi.”

 

Diệp Linh nhìn kiểu dáng hở lứng rất nhanh liền nhướng mày liễu: “Lê Hương, tớ mặc cái này cậu không sợ tớ chiếm spotlight của cậu?”

 

Lê Hương che miệng cười trộm: “Linh Linh, tớ có chồng rồi, các chàng trai độc thân toàn trường đều là của cậu, tùy cậu chọn luôn đó.”

 

3 Diệp Linh sao lại cảm thây Lê Hương đang lấy le mình là người “ đã có chồng” rồi ấy nhỉ, cô câu đôi môi đỏ mọng: “Dạ dạ dạ, chị gái đã có chồng!”

 

“Linh Linh, mau vào thay đi.” Chị gái đã có chồng Lê Hương đầy Diệp Linh tới phòng thay đồ.

 

Diệp Linh thay xong, nhưng khóa kéo phía sau không với tới, nên cô dẫn theo làn váy đi ra ngoài: “Lê Hương, mượn tay cậu, giúp tớ kéo khóa kéo xuống với.”

 

Phía sau, có người đã đi tới.

 

Thế nhưng, không phải Lê Hương, mà là… Có Dạ Cần.

 

Lê Hương mới vừa đi ra, Cô Dạ Cần liền đi vào, vừa lúc đụng phải…một màn hương diễm không gì sánh được này.

 

Hiện tại trên người Diệp Linh là chiếc váy lụa lam mỏng đó, cô cong người, vốn đây là váy hở lưng nên chỉ còn sót lại một đoạn nhỏ khóa kéo cũng không bị lộ hàng. Chiếc váy hoàn toàn là hở lưng, khung xương cô mềm mị, băng cơ ngọc cốt, vòng eo như thắt đáy lưng ong ấy khiến người ta hận không thể bóp gãy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK