CHương 2188:
Cô nhỏ giọng kháng nghị: “Anh chậm một chút, em còn mặc quần áo bệnh nhân, đừng kéo hỏng cúc áo em đó.”
“Kéo hỏng để cô bạn thân tốt bụng Lê Hương của em đưa bộ mới.”
..” Diệp Linh đột nhiên cảm thấy anh cô ý, anh đại khái thực sự xem Lê Hương thành tình địch của mình.
Cố tổng ghen tuông thực sự là không phân biệt nam nữ, chua đến người ta kinh sợ.
Hai người náo loạn một hồi, Diệp Linh đột nhiên nghĩ tới trong bụng mình còn có một bé con, cũng không thể mặc anh dính lấy mãi.
Cô vươn tay đẩy người đàn ông trên người một cái: “Cố Dạ Cần, anh nặng quá, đừng đè trên người em nữa, mau ngồi dậy đi.”
Cố Dạ Cần không chịu: “Sao lại yếu ớt như thế, trước đây cũng đâu thiếu đè, khi đó tại sao em không kêu?”
“.. Không giống nhau mà…” Khi đó cô không mang thai, hiện tại cô mang thai rồi, Diệp Linh đặt tay lên trên vùng bụng còn bằng phẳng của mình.
Cố Dạ Cần thấy cô sờ cái bụng liền chống tay nâng cao người lên: “Có phải bụng lại đau không?”
Bàn tay của anh phủ lên trên bụng nhỏ của cô, dịu dàng thương tiếc xoa xoa.
Diệp Linh hưởng thụ anh ân cần phục vụ, đang suy nghĩ có nên nói chuyện mang thai cho anh biết không.
Chuyện mang thai nhât định phải nói cho anh biết, song trước đó cô muốn gặp anh trai một lần.
Cô muốn nói cho anh trai, cô không thể đi cùng anh trai, cô muốn ở lại, ở cùng Cố Dạ Cần.
“Em đói bụng rồi.” Diệp Linh yếu ớt nói.
“Hửm?” Cố Dạ Cần nhìn cô một cái: “Anh nhớ em hình như mới ăn xong, Có thái thái, cần thận béo phì.”
“Em mặc kệ, em bây giờ muốn ăn…
kẹo hồ lô, anh đi ra ngoài mua cho em đi.”
Cố Dạ Cần nhướng mày: “Ô mai rồi lại đên kẹo hô lô? Cô thái thái, em gân đây sao thích ăn chua như thế?”
“Em cứ muốn ăn đó, Cố tổng, anh có mua cho em hay không!”
Cố Dạ Cần dùng sức hôn một cái lên mặt cô: “Mua, mua mua mua, em muốn cái gì đều mua cho em, anh sẽ đi ngay bây giờ.”
Cố Dạ Cần đứng dậy xuống giường.
“Thật ngoan” Diệp Linh mặt cong mày cười với anh.
Cố Dạ Cần cầm chìa khóa xe nhìn cô một cái, hiện tại cô nằm ở trên giường, quần áo xốc xếch, lộ ra nửa đầu vai oánh nhuận, cô da thịt trắng như tuyết, mới vừa rồi còn bị anh trồng ra rồi rất nhiêu ân ô mai, còn có vân tay, không một cái nào là không lộ ra dụ hoặc.
Cố Dạ Cẩn miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, sau đó ra ngoài.
Cố Dạ Cần không lập tức rời đi, mà là đi tới khu hút thuốc ở cửa hành lang, đốt một điều thuốc rít mạnh một hơi.
Nếu như nói anh không ngại thân thể của mình, chắc chắn là giả.