Chương 2480:
Từ lúc nào trở nên mất khống chế như thế, nếu như anh luôn không tỉnh táo nhiều năm như vậy, chỉ sợ anh đã chết đến mấy trăm lần rồi.
Thế nhưng, vết thương trong áo sơ mi anh đã bị nhiễm trùng, hơn nữa cơn nghiện trong người, anh cũng làm bằng xương thịt, nói không chừng không chống nổi tới ngày mai.
Anh chỉ muôn đên xem một chút.
Trong đại sảnh đều là trai gái mang mặt nạ cả lả lướt, rất nhanh anh ở bên trong thấy được Hà Băng.
Anh một tay đút trong túi quần, cặp mắt sâu thẳm dán thật chặt vào đạo thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại kia.
Thiếu nữ 21 tuổi đứng lặng dưới ngọn đèn sáng chói giữa đại sảnh, tỏa sáng tốt đẹp khiến người ta lóa mắt.
Cô đứng nghiêng người, rủ mắt đang chọn mặt nạ.
Diệp Minh nhìn nửa gò má nghiêng của cô, da thịt trắng mịn tựa như mỡ dê tỏa ra ánh sáng như minh châu, cô cụp mắt xuống, hàng mi nhỏ dài như cánh ve an tĩnh tuyệt đẹp rũ xuống, chọc cho mấy người đàn ông trong đại sảnh cứ mãi liếc trộm cô.
Diệp Minh nhìn cô, lén lút nơi không người, ánh mắt kia từ trên xuống dưới quan sát một lần vóc người cô, đã là người đàn ông 35 tuổi, anh nghĩ cái gì cũng không che giấu, anh đã lâu chưa chạm vào cô rồi.
Tối hôm qua anh ở trong mơ rõ ràng đã mơ thấy cô, anh còn không nắm được quyền chủ động, bị Lý Kỳ kín đáo cười nhạo một phen anh “không được”.
Diệp Minh nhanh chóng không nghĩ tới mấy chuyện này nữa, cô đang chọn mặt nạ, rất nhanh cô đã chọn trúng mặt nạ hình hùng ưng.
Hùng ưng.
Diệp Minh nhìn cô dùng lòng bàn tay mêm mại nhẹ nhàng xoa con hùng ưng kia, cô đang nhớ đến anh sao?
Anh là Huyết Ưng truyền kỳ, thế nhưng cô hình như không biết đó là anh, cô yêu thích mặt nạ hùng ưng đại khái cũng là một loại thần giao cách cảm, anh và cô mặc kệ thân xác hay là tâm tư đều phù hợp như vậy.
Trái tim Diệp Minh mềm mại rối tinh rối mù, cô gái ngốc của anh, Diệp Linh nói cô ngày mai đợi Lê Hương tới liền sẽ đi, vì sao cô không lập tức đi, mà phải đợi Lê Hương tới?
Cô vẫn là không an tâm về anh.
“Cố thái thái, Hà tiểu thư, chào hai vị.”
Lúc này trại chủ đã đi tới.
Diệp Linh kéo Hà Băng quay đâu, chỉ thấy trại chủ dẫn con trai Lộ Tư của mình cũng theo qua đây, lúc này ánh mắt Lộ Tư đang rơi vào trên người Hà Băng, hai mắt sáng lên.
“Trại chủ, Lộ Tư thiếu gia, chào.” Diệp Linh chào hỏi một tiếng.
“Hà tiểu thư, cô chọn là mặt nạ hùng ưng sao, vậy thật trùng hợp, tôi cũng chọn mặt nạ hùng ưng.” Lộ Tư nhìn Hà Băng cười nói.
Hà Băng nhìn thoáng qua mặt nạ trong tay Lộ Tư, quả nhiên là giống như đúc cô chọn.
Vừa rồi lúc cô đi tới liếc mắt một liền thấy trúng cái mặt nạ hùng ưng này, cô cảm thây chim ưng một mình bay lượn bầu trời rất giống người đàn ông Tiêu Thành kia, nên cô chọn cái này.
Lộ Tư nhìn Hà Băng, quả là “đất mưa Giang Nam dưỡng ra mỹ nữ đẹp nhất”, hắn gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng chưa từng thấy qua người đẹp như Hà Băng.
Khí chất trên người Hà Băng hấp dẫn hơn người, thanh lệ thong dong, vừa rồi lúc cầm mặt nạ còn mang theo nhàn nhạt ưu sầu, khiến người ta hận không thể kéo cô vào trong lòng che chở.