Chương 1215:
Lê Hương để hai tay nhỏ bé trên ngực anh, chậm rãi cuộn tròn, kéo lại áo sơmi trước ngực anh, rất nhanh đã kéo ra nếp nhăn.
Lúc này ngoài cửa lần nữa truyền đến tiếng của Thượng Quan Húc và Thượng Quan Mật Nhi, hai người đã đến, đang ở ngoài cửa: “Anh Húc, chị Lê Hương ở đây ạ!”
Lê Hương lập tức thanh tỉnh lại, cô bắt đầu dùng sức đầy Mạc Tuân: “Mạc Tuân, người đã đến rồi.”
Mạc Tuân không chịu buông cô ra, thậm chí bởi vì có người quấy rối mà không vui nhíu mày kiếm lên: “Hôm nay nói rõ ràng với Thượng Quan Húc đi.”
“Nói cái gì nha?”
“Nói hủy hôn lễ, cô không thể gả cho hắn.”
“Không được…”
Mạc Tuân chậm rãi híp đôi mắt thâm thúy, như cười như không nói: “Cô không nói, tôi thay cô nói.”
Anh xoay người định đi ra tìm Thượng Quan Húc.
Lê Hương giật mình, vươn hai tay dùng sức ôm lấy vòng hông to lớn của Mạc Tuân, hạ mình mềm giọng cầu xin anh: “Mạc Tuân, anh đừng như vậy, anh phá hủy chuyện của tôi mắt.”
“Buông ra.” Mạc Tuân mím môi, lạnh giọng ra lệnh.
Lê Hương không dám buông tay, cô biết lúc này mạnh bạo với Mạc Tuân là vô dụng, từ trong xương anh có chủ nghĩa đàn ông rất lớn, chỉ có lấy mềm đối đãi với anh thôi.
Lê Hương chôn khuôn mặt nhỏ vào lồng ngực rộng lớn, nũng nịu cà qua cà lại, sau đó ngắng mặt cầu xin nhìn anh: “Mạc Tuân… Mạc tiên sinh…”
Âm thanh Lê Hương nũng nịu mềm ngọt ngào, chủ động gọi anh một tiếng Mạc tiên sinh…
Thắt eo của Mạc Tuân nhanh chóng tê rần, bàn tay to siết lầy vòng eo mềm của cô đầy đến trên vách tường phía trước: “Lê Hương, trong mắt cô tôi dễ dụ như vậy? Chỉ một tiếng Mạc tiên sinh?”
Anh đã sớm xem thấu tâm cơ nhỏ của cô, nhưng cũng rất hưởng thụ chút tâm cơ này của cô.
Lê Hương đã ở với anh nhiều năm rồi, nhưng phía chủ động đều là anh, hiện tại anh trên cao nhìn xuống, híp mắt đợi cô tới dỗ anh, cô lại có vẻ rất ngây ngô.
Lê Hương do dự một chút, sau đó nhón chân lên chủ động hôn khóe môi anh một cái.
Mạc Tuân chống tay lên vách tường, một bàn tay to khác cầm bàn tay nhỏ mềm như không xương, sau đó dẫn dắt tay nhỏ của cô chậm rãi đi xuống…
AnhI Mặt Lê Hương bạo nổ, nhanh chóng siết chặc quả đắm nhỏ của mình, không chịu phối hợp.
Phía ngoài Thượng Quan Húc và Thượng Quan Mật Nhi đã đến, Thượng Quan Húc đặt tay lên chốt cửa, đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào.
Lê Hương căng thẳng cao độ, thính giác liền nhạy cảm hơn, cô nghe được tiếng chốt cửa chuyển động, con ngươi trong vắt đột nhiên co rụt, cô nhìn Mạc Tuân: “Mạc Tuân, người đến kìa!”
Tuy cô và Thượng Quan Húc chỉ là quan hệ hợp tác, nhưng để Thượng Quan Húc và Thượng Quan Mật Nhi thấy cảnh cô cùng Mạc Tuân quấn quýt lấy nhau, rất khó chịu.
Mạc Tuân cũng nghe thấy, tuy anh căn bản không quan tâm hai người bên ngoài kia, nhưng nhìn dáng vẻ bị đàn ông bắt nạt lúc này của Lê Hương, anh cũng không nguyện ý để cho bất cứ kẻ thứ ba nào chiêm ngưỡng được.
Mạc Tuân ôm eo thon Lê Hương đầy cô vào trong phòng thay đò.