Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHương 802:

 

Mạc Tuân đưa tay đẩy, trực tiếp đẩy cô đến trên vách tường, “bốp” một tiếng bàn tay to chống lên bên đầu cô, ngăn cô ở giữa vách tường và lồng ngực mình: “Con mẹ nó Lê Hương, có phải cô thích ăn đòn không? Bao nhiêu phụ nữ muốn ngủ với tôi, bao nhiêu phụ nữ muốn tôi thoải mái cũng không có cơ hội, rốt cuộc ai được tiện nghỉ tự cô suy nghĩ đi!”

 

“cm Lê Hương trợn mắt hốc miệng nhìn người đàn ông trước mắt này, sao anh có thể trôi chảy nói ra lời này được thế? Còn lấy thái độ bề trên nhìn cô bằng nửa con mắt, tôn quý mà kiêu ngạo, thực sự là “công trúa” ngạo kiều không ai bì nỗi mà.

 

Lê Hương đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Mạc Tuân, không lẽ anh vẫn tưởng mình là… còn tân chứ?”

 

“Cái gì mà là tưởng?” Mạc Tuân hỏi ngược một câu, anh vốn là thế chứ tưởng cái gì.

 

Nhưng anh mím chặt môi, không muốn nhắc đến đề tài này.

 

Phụt…

 

Lê Hương nhịn không được liền che miệng cười, ôi anh chàng trai tân này…

 

“Lê Hương, cô cười cái gì?” Mạc Tuân cảm giác mình bị cô gái này khinh thương, như cô đang trêu chọc anh.

 

Lê Hương nhanh chóng dừng cười, cô không có cách nào kẻ lại chuyện quá khứ cho anh biết, chỉ có thể nói: “Thì ra là tôi xé tem Mạc tổng à, tôi vui vẻ ghê ấy.”

 

Mạc Tuân ở trước mặt cô cúi xuống cơ thể cao lớn, chậm rãi áp sát khuôn mặt tuần tú tiến đến trước mắt cô: “Ngoại trừ vui vẻ, không còn gì khác?”

 

Mặt hai người lập tức kè gần nhau, hơi thở sạch sẽ mát lạnh nam tính trên người anh đều thắm vào da thịt cô, hô hấp quấn quanh, vô cùng ám muội.

 

Lê Hương lui về phía sau tránh một chút, tận lực kéo ra với nhau khoảng cách: “Mạc tổng, anh dây dưa tôi như thế rốt cuộc muốn làm gì, anh sẽ không… muốn tôi chịu trách nhiệm với anh đấy chứ?”

 

Mạc Tuân cứng đờ.

 

Lê Hương tiếp tục nói: “Nhưng Mạc tổng ơi, anh đừng quên đấy, tôi đã kết hôn, không phải anh đã cảnh cáo tôi sao, bảo tôi đừng có mơ, anh sẽ không đổ vỏ cho thằng khác.”

 

Lần này Mạc Tuân buông lỏng tay ra, đứng thẳng thân, khuôn mặt tuần tú ấy âm trầm có thể đỗ giông.

 

Lê Hương không dây dưa nữa, cô co cẳng chuồn biến.

 

Lê Hương uyễn chuyển từ chối tài xế của Mạc gia, về đến nhà mình.

 

Lúc đi trên đường đột nhiên cô nhớ ra một cái vấn đề rất quan trọng, đó chính là từ sau khi trở về cắm địa, cô quên uống thuốc tránh thai rồi?

 

Cô tính một chút, đây là giai đoạn nguy hiểm của cô, nếu như không uống thuốc tránh thai rất dễ dàng mang thai.

 

Nghĩ tới cái này, cả người Lê Hương toát mồ hôi lạnh, trời ạ, vậy mà cô quên mắt chuyện quan trọng như vậy.

 

Lê Hương nhanh chóng đi vào một tiệm thuốc, cô lấy một vỉ thuốc tránh thai từ trên giá thuốc, sau đó đến quầy thu ngân tính tiền.

 

Lúc này, một chiếc Rolls-Royce Phantom chậm rãi dừng ở ven đường, cửa sổ xe trượt xuống, lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ kia của Mạc Tuân.

 

Ánh mắt Mạc Tuân rơi vào trên bóng người nhỏ nhắn của Lê Hương trong tiệm thuốc, sau đó ánh mắt của anh dời xuống, rơi vào vỉ thuốc trong tay cô.

 

Trách mắt anh quá tốt, anh lập tức liền thấy tiếng Anh phía trên, phiên dịch qua đây chính là thuốc tránh thai khẩn cấp.

 

Cô vậy mà chạy tới đây mua thuốc tránh thai?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK