Chương 1106:
Ngay những lúc này, thời điểm anh không vui, đều sẽ làm đau cô.
Lê Hương cắn răng lên đôi môi đỏ mọng: “Lần này tôi không lừa anh, anh muốn kiểm tra thì kiểm tra đi! Nói chung, phụ nữ đến kỳ không thể làm cái kia, biết đâu được sẽ mắc bệnh phụ khoa.”
Mạc Tuân nhìn cô chằm chằm, sau đó tay buông lỏng, khuôn mặt tuần tú lạnh nhạt: “Thật mất hứng!”
Anh tin rồi.
Lê Hương lừa anh, cô cũng không đến kỳ, nhưng cô mới vừa khâu máy mũi, bác sĩ nói cấm làm chuyện đó, nên cô chỉ có thể nói dối.
Khi cô không thể thỏa mãn anh, anh trở nên bạc tình thờ ơ, không chút do dự dùng sức đầy cô ra.
Lê Hương giật giật, muốn tránh thoát ngực của anh.
Thế nhưng thân thể đồ sộ Mạc Tuân giống như bức tường, hoàn toàn không có ý muốn động, còn muốn vây cô trong lòng.
Lê Hương nghỉ hoặc không hiểu nhìn anh.
càng không cần thận, bóp chặt lấy cô: “Tôi làm sao biết cô có lừa tôi hay không? Lê Hương chính là một kẻ lừa đảo, miệng đầy lời nói dối.”
Lê Hương bị anh bóp đau, cô cảm giác bên hông khối thịt non nớt kia đã bị bóp đỏ.
Ngay những lúc này, thời điểm anh không vui, đều sẽ làm đau cô.
Lê Hương cắn răng lên đôi môi đỏ mọng: “Lần này tôi không lừa anh, anh muốn kiểm tra thì kiểm tra đi! Nói chung, phụ nữ đến kỳ không thể làm cái kia, biết đâu được.
sẽ mắc bệnh phụ khoa.”
Mạc Tuân nhìn cô chằm chằm, sau đó tay buông lỏng, khuôn mặt tuần tú lạnh nhạt: “Thật mất hứng!”
Anh tin rồi.
Lê Hương lừa anh, cô cũng không đến kỳ, nhưng cô mới vừa khâu máy mũi, bác sĩ nói cắm làm chuyện đó, nên cô chỉ có thể nói dối.
Khi cô không thể thỏa mãn anh, anh trở nên bạc tình thờ ơ, không chút do dự dùng sức đầy cô ra.
Lê Hương giật giật, muốn tránh thoát ngực của anh.
Thế nhưng thân thể đồ sộ Mạc Tuân giống như bức tường, hoàn toàn không có ý muốn động, còn muốn vây cô trong lòng.
Lê Hương nghỉ hoặc không hiểu nhìn anh.
Lê Hương trợn to hai mắt, cô trực tiếp muốn chạy trồn: “Mạc Tuân, anh đừng ở chỗ này xằng bậy, tôi không muốn…”
Lúc này bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân, Tiểu Dịch Dịch tới.
Tiểu Dịch Dịch gõ cửa một cái, sau đó nhón chân lên, vươn tay nhỏ mở chốt cửa.
Lê Hương sợ đến mức không dám hít thở, tay vội chân loạn đẩy Mạc Tuân ra: “Mạc Tuân, Dịch Dịch ở bên ngoài, chúng ta néu không đi ra sẽ hù Dịch Dịch đó.”
Lần này Mạc Tuân cũng không bởi vì Tiểu Dịch Dịch ở bên ngoài mà nhượng bộ, giọng nói đã khản đặc, bàn tay siết chặt khuôn mặt nhỏ tuyệt đẹp của Lê Hương: “Nếu không muốn Dịch Dịch vào thì đừng lên tiếng, thím Triệu sẽ Xử lý.”
Lê Hương khiếp sợ nhìn anh, thím Triệu sẽ xử lý, điều kiện tiên quyết là thím Triệu phải đoán được bọn họ ở phòng bép làm cái gì.